huyễn linh vạn giới

Chương 8: VÂN TÁN CỐC, HÀNH DƯỚI LÔI VÂN


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, sương tan. Vô Tâm Cốc vốn là nơi tĩnh mịch, nay chỉ còn vương lại dấu tro của lôi quang. Cỏ non bị cháy sém, đá vỡ vụn, như chứng tích cho một kiếp nhân duyên vừa khởi.

Thạch Hạo ngồi dưới gốc tùng, nhìn lên trời cao. Sau đêm qua, trong lòng hắn không còn chỉ là tĩnh lặng của người tu, mà là một loại ý niệm đang thức tỉnh.

Bàn tay khẽ mở ra — giữa lòng bàn tay, một luồng điện tím nhỏ chớp lên rồi tan biến. Đó là Lôi Tâm Ấn, liên kết với Vân Dao. Dù nàng đã đi xa, hắn vẫn cảm nhận được khí tức mờ nhạt, như có sợi chỉ nối vô hình trong thiên địa.

Hắn tự nói:

– Nếu đạo có hình, thì đây là sợi chỉ dẫn ta rời cốc này.

Thu dọn vài thứ đơn giản, hắn đeo lại ngọc bài của Lôi Môn – vật từng bị chính sư môn trục xuất. Khi ánh sáng sớm chiếu lên, ngọc bài hiện lên chữ “Lôi” nửa mờ nửa tỏ, tựa như thiên đạo còn chưa dứt duyên với hắn.

Ra khỏi Vô Tâm Cốc, thế giới bên ngoài rộn ràng mà xa lạ. Đường núi kéo dài, mây phủ lưng trời. Hắn đi qua những ngọn đồi cũ, qua cả dòng sông nơi từng có thuyền nhân tụ hội. Ở đó, một nhóm người phàm hành thương đang lo sợ nhìn bầu trời.

– Huynh đài! Mau tránh xa khu này, phía trước có Lôi Vân Trận, – một lão nhân cảnh báo.

– Lôi Vân Trận?

– Phải! Thiên tượng biến đổi, gần đây vùng Thiên Lôi Sơn thường xuất hiện sấm không mùa. Ai đi lạc vào đều mất tích cả.

Thạch Hạo nhìn về hướng ấy, nơi từng đợt mây tím cuộn lên. Không phải sợ, mà trong lòng dâng lên một cảm giác gọi mời.

Hắn đáp khẽ:

– Cảm ơn. Chính nơi ấy ta phải đến.

Ba ngày sau, hắn đặt chân tới Dương Trạch Trấn, nơi chân núi Thiên Lôi Sơn. Trấn nhỏ mà đông, người người tụ tập bàn tán về “thần lôi giáng thế”.

Ở quán trà ven đường, Thạch Hạo nghe hai tu giả nói nhỏ:

– Nghe nói trên núi có Lôi Huyền Thạch, ai luyện thành có thể dẫn thiên lôi nhập thể, ngộ được đạo lôi tối cao.

– Nhưng cũng có người nói, đó là bẫy của thiên đạo, ai ham quyền năng sẽ bị sét diệt.

Thạch Hạo đặt chén trà xuống, ánh mắt trầm như nước.

“Bẫy hay đạo, chỉ khác nhau ở chỗ – người bước vào có tâm gì.”

Giữa lúc ấy, ngoài phố có tiếng xôn xao. Một đoàn tu giả từ xa tiến đến, áo trắng thêu nguyệt, cờ mang biểu ấn Thiên Nguyệt Cung. Hắn nhận ra ngay — tông môn của Vân Dao.

Đoàn người dừng lại ở trung tâm trấn. Người dẫn đầu là một nữ tu áo nguyệt ngân, lạnh lùng nói:

– Chúng ta tìm người mang dấu Lôi Tâm Ấn. Hắn là tàn dư phản đạo, cần được thu hồi!

Không ai dám nói. Nhưng ngay lúc ấy, một luồng điện tím chớp lên trên cổ tay Thạch Hạo – Lôi Ấn tự phát sáng. Cảm giác như đạo lôi trong trời đang thức dậy.

Tất cả ánh mắt lập tức dồn về phía hắn.

Một tu giả của Thiên Nguyệt Cung cất giọng:

– Là ngươi!

Không nói thêm, kiếm khí tràn ra. Thạch Hạo đứng dậy, áo lam lay động trong gió. Hắn nhìn lên bầu trời, nơi từng đợt sấm âm vọng, khẽ nói:

– Thiên đạo có mắt, người có tâm. Nếu các người vì “chính đạo” mà diệt kẻ nghịch thiên, thì hôm nay… để ta thử xem đạo các người sâu cạn thế nào.

Sấm rền. Một tia lôi từ mây xé xuống, đánh vào giữa quảng trường. Trong ánh sáng tím, Thạch Hạo bước ra, lôi điện cuộn quanh người. Ánh mắt hắn như mang cả trời sấm, miệng niệm nhỏ:

“Lôi khởi vô tướng, tâm động sinh linh.”

Cả trấn rúng động. Những tu giả của Thiên Nguyệt Cung lập tức dựng pháp trận, nhưng tia sét do hắn dẫn dường như không từ trời mà từ lòng người, khiến pháp trận chấn động, sụp đổ từng tầng.

Giữa khói bụi, nữ tu dẫn đầu nhìn hắn, ánh mắt dần biến đổi:

– Ngươi… không phải nghịch thiên. Ngươi là… kẻ mang Lôi Mệnh thật sự!

Nàng lùi lại, bàn tay run khẽ, rồi cất giọng trầm:

– Thiên Lôi Sơn sẽ mở trong ba ngày nữa. Nếu ngươi muốn tìm lời đáp, hãy đến đỉnh. Ở đó… có người chờ ngươi.

Thạch Hạo không hỏi thêm. Hắn chỉ nhìn về hướng núi xa – nơi mây tím tụ lại thành trụ sáng xuyên trời. Một cảm giác quen thuộc lan qua tim, như hơi thở của ai đó vọng về.

– Vân Dao…

Hắn khẽ gọi, rồi quay lưng, bước đi. Mỗi bước, sấm lại vang nhẹ trong đất trời, như đạo lôi đáp lời.

Cuối chương:

Trên đỉnh Thiên Lôi Sơn, giữa sấm giăng trời, một bóng trắng đứng nhìn xuống, ánh mắt ẩn sâu trong lôi quang. Vân Dao khẽ thì thầm:

– Huynh đã tới rồi, Thạch Hạo.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×