huyết ấn phượng hoàng

Chương 9: Thử Thách Đầu Tiên – Ngọn Lửa Ký Ức


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tu viện Thiên Vân chìm trong sương sớm mờ ảo, như thể không thuộc về thế giới hiện thực. Tiếng chuông trầm vang lên từ tháp chính khiến mặt đất rung nhẹ. Trong căn phòng đá hình bát giác ở trung tâm, Lạc Yên ngồi xếp bằng, hai tay đặt lên đầu gối, đôi mắt nhắm lại. Trưởng lão Thích Tịnh đứng phía sau cô, tay cầm một tràng hạt đen tuyền phát ra ánh sáng nhè nhẹ.

— Ngươi sắp bước vào tầng đầu tiên của Huyết Ấn: Ngọn Lửa Ký Ức, nơi tâm trí đối mặt với chính nỗi đau sâu nhất trong lòng. Nếu vượt qua, ngọn lửa Phượng Hoàng sẽ khơi dậy sức mạnh khởi nguyên trong ngươi. Nếu thất bại... — ông dừng lại, ánh mắt nghiêm nghị — ...ngươi sẽ bị giam mãi trong chính quá khứ của mình.

Lạc Yên hít một hơi sâu. Cô không hỏi thêm điều gì. Nỗi sợ chưa từng khiến cô lùi bước.

Trưởng lão niệm chú, tay đặt lên trán cô. Trong khoảnh khắc, một luồng ánh sáng đỏ rực xoáy quanh cơ thể Lạc Yên, cuốn cô vào một cơn lốc ký ức mãnh liệt.


Khi mở mắt, cô thấy mình đang đứng giữa một ngôi làng đang cháy. Mùi khói, tiếng kêu cứu, tiếng trẻ con khóc, mọi thứ đều chân thật đến nghẹt thở. Cô nhận ra đây là làng Trúc Mộc – nơi cô đã sống thuở ấu thơ. Nhưng tại sao nơi này lại... cháy?

Cô bước đi giữa biển lửa, ánh mắt hoảng hốt tìm kiếm bóng dáng thân quen. Rồi cô nhìn thấy mẹ mình — người phụ nữ dịu dàng hay dệt vải bên khung cửa sổ — đang bị kéo đi bởi những bóng đen mặc áo choàng đỏ máu.

— MẸ!! — Lạc Yên thét lên, lao tới, nhưng đôi chân cô không thể nhấc nổi. Một thế lực vô hình giữ chặt cô lại, bắt cô phải chứng kiến cảnh tượng đau đớn ấy.

Người mẹ quay đầu, ánh mắt rớm lệ nhưng kiên cường. Bà mỉm cười nhẹ, môi chỉ khẽ động:

“Đừng sợ, con là ánh sáng.”

Một tia lửa bùng lên, thiêu rụi hình bóng ấy. Lạc Yên gào lên, nhưng tiếng thét tan biến trong hư không. Trái tim cô như bị bóp nghẹt, toàn thân tê dại. Cô quỳ sụp giữa biển lửa ký ức, giọng nói lạ vang vọng trong tâm trí:

— Ngươi mang trong mình sự sống, nhưng cũng phải học cách bước qua mất mát. Nếu chỉ giữ mãi đau thương, Phượng Hoàng không bao giờ trỗi dậy!

Cô nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài. Rồi từ tận đáy lòng, cô thì thầm:

— Con không quên mẹ... nhưng con sẽ sống. Con sẽ chiến đấu, để ánh sáng của mẹ không lụi tàn trong ngọn lửa này.

Ngay lập tức, ngọn lửa xung quanh đổi màu — từ đỏ rực thành vàng óng ánh. Một cơn lốc ánh sáng bùng lên, cuốn trôi cả khung cảnh lẫn những nỗi đau tê dại.


Lạc Yên mở mắt. Cô trở lại căn phòng đá. Người cô ướt đẫm mồ hôi, nhưng dấu ấn Phượng Hoàng trên cổ tay đang tỏa sáng rực rỡ hơn bao giờ hết. Ngọn lửa đầu tiên đã bùng cháy trong máu thịt cô — và nó không còn thiêu đốt mà trở thành sức mạnh.

Trưởng lão Thích Tịnh khẽ gật đầu:

— Ngươi đã vượt qua. Nhưng thử thách kế tiếp... sẽ không còn là ký ức nữa, mà là chính bóng tối bên trong ngươi.

Ngoài trời, từng cụm mây đen bắt đầu tụ lại quanh đỉnh Thiên Vân. Trong lòng đất, một cỗ khí tức tà ác đang trỗi dậy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.