Ba trăm năm sau ngày hoa trắng phủ kín Bắc Cương, thế giới bước vào kỷ nguyên mang tên Hoa Sinh Giới. Mọi cõi từng bị chia cắt — tiên, ma, nhân — nay cùng sống chung trong một thực thể duy nhất, được nối liền bằng dòng linh khí của Huyết Ảnh Thần để lại. Những ngọn núi từng cháy rực giờ phủ tuyết, những dòng sông từng chảy máu giờ hiền hòa chảy qua ruộng đồng. Người ta tưởng rằng hòa bình là vĩnh hằng, rằng máu và thù đã trở thành tro bụi. Nhưng chẳng ai biết, khi ánh sáng kéo dài quá lâu, bóng tối sẽ sinh ra từ chính rìa của nó.
Ở phía nam đại lục, thành Tụ Linh phồn hoa như mộng. Giữa trung tâm thành có một hồ sen đỏ kỳ lạ, dù băng tuyết hay nắng gắt vẫn không héo. Người đời gọi đó là Hồ Huyết Hoa, biểu tượng cho lời thề hòa bình của Vân Dao. Hằng năm, khi trăng đỏ mọc, mọi người tụ hội quanh hồ, ca hát, dâng hương. Họ nghĩ rằng đó là lễ hội tri ân, nhưng ít ai nhận ra, màu đỏ trên cánh hoa mỗi năm lại đậm hơn, như thể đang dần hút máu của đất.
Tại ngôi học viện cạnh hồ, có một cô gái trẻ tên Vân Linh, sống cùng sư phụ — một nữ tu hiền hậu. Vân Linh sinh ra vào đêm hoa nở rực nhất, trên trán có một dấu ấn mờ hình cánh hoa. Từ nhỏ nàng đã có thể nghe được nhịp thở của gió, tiếng nói của cỏ, và mỗi khi nhìn lên trăng, tim nàng lại nhói lên vô cớ. Dân trong thành nói nàng là đứa trẻ được hoa chọn, là linh hồn được Vân Dao gửi lại. Nàng không tin. Nàng chỉ muốn sống một đời người bình thường, đọc sách, dạy trẻ, ngắm hồ lúc hoàng hôn. Nhưng định mệnh chưa bao giờ buông tha kẻ mang dấu ấn của thần.
Một buổi sáng, khi mặt trời vừa lên khỏi đỉnh núi, hồ bỗng gợn sóng. Hương hoa chuyển mùi — không còn thơm nhẹ mà nồng như máu. Vân Linh đang ngồi đọc sách trong thư viện, bỗng thấy tim đập mạnh, đầu đau nhói. Nàng ngẩng lên, thấy trên tay mình xuất hiện một vệt đỏ lan dần như mạch máu sống. Cùng lúc đó, tiếng chuông lớn trong thành vang lên — tín hiệu cảnh giới. Toàn bộ bầu trời biến sắc, mây đen kéo đến, chim bay loạn. Dân chúng hoảng loạn chạy khỏi hồ, còn giữa tâm nước, một đóa hoa khổng lồ đang nở, sáng rực như mặt trời nhỏ.
Các bậc tu sĩ trong thành tụ tập quanh hồ, lập kết giới phong ấn, nhưng cánh hoa không dừng lại. Từng cánh bay lên, hóa thành những bóng người — linh ảnh của quá khứ. Trong chớp mắt, Vân Linh thấy mình đứng giữa cơn gió đỏ, nghe vô số tiếng nói: “Mở cửa… máu chưa khép… vòng chưa tròn…” Giọng nói ấy không lạ, nó đến từ trong tim nàng, từ nơi sâu thẳm nhất, nơi mà nàng chưa từng chạm tới.
Đêm đó, khi mọi người ngủ yên, nàng một mình trở lại hồ. Mặt nước yên ắng, chỉ còn một đóa hoa đỏ lơ lửng giữa trung tâm. Ánh trăng soi xuống, phản chiếu đôi mắt vàng của nàng. Trong khoảnh khắc, gió nổi lên, cánh hoa mở rộng, và từ trong đó bước ra một người đàn ông áo trắng, mái tóc đen dài, ánh nhìn sâu như vực. Nàng sợ hãi lùi lại: “Ngươi là ai?”
Hắn mỉm cười: “Ta là người mà linh hồn ngươi từng yêu.”
“Ngươi nói dối. Ta chưa từng yêu ai.”
“Có thể ở kiếp này ngươi chưa, nhưng ở những kiếp trước, ngươi đã yêu ta, đã giết ta, và cũng đã chết vì ta.”
Ánh trăng chao đảo, tim nàng đập dữ dội. “Ngươi là… ai?”
Hắn tiến lên, bàn tay ấm chạm nhẹ vào má nàng. “Ta là Diệp Kha, hậu duệ cuối cùng của Diệp Trạm. Ta đến để đánh thức ký ức ngươi.”
Khi bàn tay hắn chạm vào, hình ảnh ùa về. Vân Linh thấy mình đứng giữa đài sen đỏ, thấy máu, thấy hoa, thấy tiếng gọi của hàng vạn linh hồn, thấy một người phụ nữ áo trắng tan vào ánh sáng. Giọng nói mơ hồ vọng trong đầu: “Nếu thế giới này còn hận, hãy cho ta được sinh lại để kết thúc.” Nàng hét lên, ngã quỵ, hơi thở gấp gáp.
Diệp Kha đỡ lấy nàng, khẽ nói: “Huyết Hoa đã mở. Nếu ngươi không thức tỉnh, vòng lặp sẽ tái sinh, và tất cả những gì chúng ta có sẽ tan biến.”
“Vòng lặp gì?”
“Thiên Đạo không bao giờ chết, chỉ ngủ. Ba trăm năm qua, loài người đã quên mất linh hồn. Khi Huyết Hoa hấp đủ oán niệm, nó sẽ mở cửa lần nữa, và Thiên Đạo sẽ quay trở lại trong hình hài con người.”
“Ngươi nói là… sẽ có người mang trong mình sức mạnh của Trời?”
“Phải, và người đó có thể là ngươi, hoặc là kẻ muốn hủy diệt ngươi.”
Nàng im lặng, nước mắt rơi. Trong lòng nàng, ký ức xưa dần thức dậy — không còn rõ mặt nhưng vẫn tràn đầy cảm xúc: hận, yêu, mất mát, cô độc. Từ sâu trong tâm trí, một giọng nữ vang lên: “Đừng để họ điều khiển ngươi. Ngươi không phải công cụ của thiên đạo.”
Ngày hôm sau, hồ bị phong tỏa, nhưng những hiện tượng kỳ dị vẫn lan ra khắp nơi. Cây cối quanh thành khô héo, linh khí đảo ngược, người tu luyện mất pháp lực. Các học giả bàn rằng thế giới đang “quay ngược chu kỳ”. Trong bóng tối, một tổ chức bí ẩn xuất hiện, tự xưng là Thiên Cơ Hội, tự nhận nhiệm vụ “thức tỉnh thần linh thật sự” để tái lập trật tự. Người đứng đầu là một nữ nhân bịt mặt, nói rằng chỉ có người mang dấu ấn hoa mới mở được cổng Thiên. Và Vân Linh chính là chìa khóa.
Đêm nọ, khi nàng trở về phòng, cửa đã mở. Trên bàn là một bức thư niêm bằng dấu đỏ:
“Ngươi là Vân Dao tái sinh. Huyết Ảnh Đài cần ngươi để sống. Nếu không đến, cả thế giới sẽ diệt. Nếu đến, ngươi sẽ mất linh hồn. Lựa chọn là của ngươi.”
Nàng nắm chặt thư, hơi thở rối loạn. Diệp Kha bước vào, nhìn nàng: “Họ đã gửi rồi sao?”
“Phải.”
“Ngươi sẽ đi chứ?”
Nàng ngẩng lên, ánh mắt kiên định. “Ta phải biết mình là ai, và vì sao ta tồn tại. Nếu ta không đi, chẳng ai có thể ngăn vòng lặp.”
Họ rời thành trong đêm, băng qua rừng đỏ, hướng về phía Bắc — nơi xưa kia Huyết Ảnh Đài từng sụp đổ. Nhưng con đường không còn yên. Những bóng người đen mờ rình rập trong sương, những linh hồn không có hình dạng kéo đến từ khắp nơi. Vân Linh niệm chú trấn hồn, Diệp Kha chém từng bóng. Gió thổi lạnh, trăng biến đỏ, trời như bị xé.
Cuối cùng, họ đến trước một hẻm núi. Trong sương mờ, một tòa tháp đen sừng sững — Huyết Ảnh Đài đã tái hiện. Nơi từng bị chôn vùi trong tuyết giờ mọc lại giữa đất, bao quanh là rừng hoa đỏ rực. Vân Linh bước đến, bàn tay run rẩy chạm lên đá lạnh. Ngay khi đầu ngón tay chạm vào, toàn bộ đài sáng bừng, đất rung chuyển. Một tiếng nói trầm hùng vang lên từ lòng đất:
“Ngươi cuối cùng cũng trở lại… con của hoa.”
Trước mắt nàng, hình ảnh hiện ra: những cảnh cũ, những gương mặt xưa — Vân Dao, Diệp Trạm, Tô Yên, Lạc Minh — tất cả đều hòa vào nhau. Và giữa họ, một bóng người bằng ánh sáng, nửa trắng nửa đen, cười buồn: “Chào mừng ngươi, người kế vị của ta.”
Nàng ngẩng đầu, đôi mắt đỏ rực: “Ngươi là ai?”
“Ta là Thiên Đạo – thứ ngươi từng phong ấn. Và giờ, chính ngươi sẽ giải phóng ta.”
Gió thổi qua, mùi hoa nồng nặc. Diệp Kha rút kiếm, đứng chắn trước mặt nàng. “Không ai điều khiển nàng nữa.”
Giọng nói cười khẽ: “Ngươi nghĩ có thể chống lại chính vận mệnh sao?”
Ánh sáng bùng lên, đất nứt, hoa đỏ rơi như mưa. Vân Linh quỳ xuống, tay ôm đầu, nghe trong tim tiếng trống dồn dập. Linh hồn Vân Dao trong sâu thẳm khẽ nói: “Đừng sợ. Hận chỉ là thử thách cuối cùng. Một khi vượt qua, ngươi sẽ thật sự tự do.”
Nàng mở mắt, ánh vàng rực rỡ, tay nắm lấy kiếm, đứng dậy giữa bão đỏ. “Thiên Đạo, nếu ngươi là trật tự, thì ta sẽ là hỗn loạn. Nếu ngươi là ràng buộc, thì ta sẽ là tự do. Ta không sinh ra để phụng thờ. Ta sinh ra để chọn.”
Bầu trời nổ tung. Huyết Ảnh Đài rung chuyển, cánh hoa bắn ra như mưa sao. Giữa ánh sáng và bóng tối, hình ảnh của nàng phân thành hai: một mang gương mặt con người, một mang gương mặt thần. Hai bản ngã nhìn nhau, rồi hòa làm một. Từ đó, thế giới bước sang thời kỳ mới — thời kỳ của Tái Sinh Hoa Sinh Giới, nơi thần không còn trên trời, mà sống trong lòng người.