Tiếng nổ từ Huyết Ảnh Đài xé toạc bầu trời. Ánh sáng đỏ bùng lên, rồi lập tức bị nuốt vào khoảng đen vô tận. Diệp Kha chỉ kịp ôm lấy Vân Linh, nhưng trong chớp mắt, cả hai bị tách ra. Một luồng lực vô hình xé toang không gian, chia họ thành hai mảnh linh hồn. Trước khi biến mất, nàng chỉ kịp nghe tiếng hắn gào giữa gió: “Ta sẽ tìm lại nàng, dù phải vượt cả thời gian!”
Rồi tất cả tan biến.
Khi Vân Linh mở mắt, trước mặt nàng không còn là Huyết Ảnh Đài đổ nát, mà là một vùng trời rực rỡ, những đám mây ngũ sắc trôi lững lờ, hạc trắng bay lượn. Nàng ngơ ngác — đây là Thiên Giới cổ đại, nơi từng bị diệt hàng nghìn năm trước. Không gian yên bình đến đáng sợ. Trên tay nàng, dấu ấn hoa đỏ vẫn sáng rực. Gió thổi nhẹ, mang theo tiếng chuông từ xa, cùng mùi hương lạ — thứ hương mà chỉ có ở đài tế thần xưa.
Nàng bước đi, đôi chân chạm vào đất mềm như mây. Xa xa, có cung điện cao chót vót, bảng ngọc khắc bốn chữ “Thần Uy Điện”. Đó là nơi Diệp Trạm từng đứng, nơi Vân Dao từng bị kết tội phản nghịch. Nàng khẽ run. Cảnh vật xưa tái hiện, không sai một chi tiết. Nhưng điều đáng sợ hơn — mọi thứ đang lặp lại.
Bỗng một giọng nữ vang lên sau lưng: “Ngươi là ai? Sao lại vào được đây?”
Vân Linh quay lại, thấy một nữ tiên mặc áo bạc, dung nhan lạnh lùng mà quen thuộc. Nàng thoáng khựng — đó chính là Vân Dao, nhưng là Vân Dao trước khi sa ngã, khi còn là tiên quan của Thiên Giới. Vân Linh không dám tin, khẽ lùi lại.
“Ta…” – nàng lắp bắp – “Ta lạc đường.”
Vân Dao nhíu mày, nhìn kỹ. “Linh khí trong ngươi… tại sao lại giống ta đến thế?”
Câu hỏi ấy khiến Vân Linh hiểu rằng mình đã rơi vào quá khứ, vào thời điểm trước khi mọi bi kịch bắt đầu. Linh hồn nàng bị kéo ngược bởi Huyết Ảnh Đài, để chứng kiến gốc rễ của vòng lặp. Nàng cắn môi, quyết định không tiết lộ. “Ta là người phàm được triệu lên do lỗi phép. Xin tha.”
Vân Dao nhìn nàng thật lâu, rồi mỉm cười nhạt: “Thần Giới vốn không dung người phàm. Nhưng ánh mắt ngươi… lạ lắm, như từng nhìn ta chết.”
Nàng quay đi, áo dài phất qua gió. “Theo ta. Có lẽ ngươi là điềm báo.”
Họ đi qua hành lang vàng, qua những bậc đá sáng như gương. Vân Linh nhìn quanh, thấy vô số tiên nhân luyện khí, thấy mây ngũ sắc xoay quanh đỉnh tháp. Mỗi bước đi, nàng càng cảm thấy tim mình thắt lại — đây chính là nơi khởi nguồn tất cả. Một ngày nào đó, chính cung điện này sẽ bị máu nhuộm đỏ, và Vân Dao sẽ bị đâm xuyên linh đài.
Khi đến điện Thần Uy, họ gặp một người đang đứng quay lưng — áo trắng, tóc đen, dáng cao thẳng, khí thế tỏa ra như ánh sáng. Hắn quay lại, đôi mắt trong như nước. Diệp Trạm.
Thời gian ngừng lại.
Vân Linh muốn hét, muốn chạy, nhưng không thể. Linh hồn nàng run rẩy. Còn Diệp Trạm nhìn nàng, ánh mắt thoáng ngạc nhiên: “Ngươi là… ai? Vì sao linh lực ngươi giống Lạc tiên quan?”
“Người phàm thôi.” – Vân Dao đáp. “Ta đưa nàng lên đây vì có điềm lạ.”
Hắn gật đầu, nhìn thẳng vào Vân Linh. “Ánh mắt ngươi… có gì đó khiến ta không thể quên.”
Nàng cúi đầu, giấu giọt nước mắt. “Có lẽ vì ngươi đã nhìn thấy ta… trong giấc mộng của chính mình.”
Hắn cười nhẹ. “Có lẽ vậy.”
Ba người cùng đi vào điện. Diệp Trạm hỏi về những biến động gần đây ở Thiên Môn. Vân Dao nói có linh khí lạ quanh Hồ Hoa Huyết, chưa rõ nguồn. Vân Linh nghe, lòng dậy sóng — đó chính là tín hiệu sắp mở ra Huyết Ảnh Đài trong tương lai. Nàng nhận ra cơ hội: nếu có thể ngăn từ bây giờ, có lẽ vòng luân hồi sẽ dừng.
Đêm ấy, khi Thiên Giới yên tĩnh, nàng một mình đến hồ. Ánh trăng phản chiếu trên mặt nước, cánh hoa đỏ đầu tiên nở, nhỏ như hạt bụi. Nàng đưa tay định hái, nhưng linh lực trào ngược. Giọng nói vang lên trong đầu: “Ngươi không thể thay đổi quá khứ. Mọi hành động của ngươi đã được định.”
“Không!” – nàng hét khẽ – “Ta không tin! Nếu ta là người thừa kế của Huyết Ảnh, ta có quyền chọn!”
Ánh trăng nứt làm đôi, nước hồ sôi sục. Một hình bóng đen nổi lên — chính là Thiên Đạo cổ, trong hình dáng sương mờ.
“Ngươi chỉ là mảnh ký ức được ném ngược về đây. Ngươi không có quyền.”
“Ta sẽ tạo quyền!”
Nàng rút kiếm, chém vào mặt nước. Từ vết chém, một luồng sáng đỏ trồi lên, lao thẳng vào trời, xé rách mây. Diệp Trạm và Vân Dao chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng, kinh hãi.
Vân Dao hét: “Ngươi làm gì vậy!”
“Giải phóng linh khí bị giam!”
“Ngươi điên sao! Nó sẽ đảo loạn thiên giới!”
“Càng loạn, càng có cơ hội sửa sai!”
Luồng sáng bùng nổ. Trong hỗn loạn, Vân Linh bị hút ngược, cơ thể tan thành từng mảnh linh hồn, rơi vào dòng thời gian. Trước khi biến mất, nàng nghe tiếng Diệp Trạm gọi: “Tên ngươi là gì?”
Nàng quay đầu, mỉm cười: “Vân Linh. Nhưng có lẽ… ngươi sẽ nhớ ta bằng tên khác.”
Ánh sáng nuốt trọn.
Trong khi đó, ở phía bên kia của dòng thời gian, Diệp Kha rơi xuống vùng đất tàn tro. Không còn tiên khí, không còn hoa, chỉ có những tòa tháp kim loại và ánh sáng nhân tạo. Một thế giới lạnh lẽo, không có linh hồn — Tân Hoa Tinh, hàng vạn năm sau.
Hắn gượng dậy, ho sặc, nhìn quanh. Trời đầy sao nhân tạo, mặt đất sáng bằng đèn chứ không phải trăng. Một nhóm người mặc áo bạc tiến đến, tay cầm vũ khí ánh sáng. Một trong số họ hỏi bằng giọng kỳ lạ: “Ngươi là người thời nào? DNA ngươi không khớp với bất kỳ hồ sơ nào.”
Hắn cau mày: “Ngươi nói gì?”
Người đó đưa màn hình: “Ngươi mang gen cổ có tên trong truyền thuyết — Diệp Trạm Huyết Chuỗi.”
Trong khoảnh khắc, hắn hiểu. Huyết Ảnh Đài không chỉ kéo Vân Linh vào quá khứ, mà đẩy hắn vào tương lai, nơi linh lực biến mất, chỉ còn máy móc. Và nếu ở đây không còn linh hồn, thì nghĩa là Huyết Ảnh Đài đã thực sự bị xóa khỏi lịch sử.
Hắn nắm chặt tay, thì thầm: “Nếu nàng ở quá khứ, ta ở tương lai, thì ta sẽ phá cả thời gian để tìm lại nàng.”
Người lính nhìn nhau, không hiểu hắn nói gì. Họ dẫn hắn đến trung tâm thành phố — nơi treo bức tượng kỳ lạ: một người phụ nữ áo trắng ôm hoa đỏ. Dưới chân tượng khắc dòng chữ cổ:
VÂN DAO – NGƯỜI KHỞI SINH VŨ TRỤ HOA.
Diệp Kha đứng lặng. Tượng ấy là nàng. Dù thời gian trôi bao lâu, dù tên có đổi, ánh mắt ấy vẫn không lẫn đi đâu được.
Đêm đó, hắn nhìn lên bầu trời phủ ánh đỏ, khẽ nói: “Nếu thời gian là dòng sông, ta sẽ biến thành nước để chạm vào nàng dù chỉ một giọt.”
Và ở phía bên kia — trong Thiên Giới cổ — Vân Linh tỉnh dậy giữa đống tro tàn, nhận ra Thiên Giới đã bắt đầu sụp đổ, như định mệnh không thể tránh. Gió thổi qua, mang theo tiếng ai đó vọng lại:
“Khi hai thời gian giao nhau, cửa hoa sẽ mở. Kẻ chọn sẽ định số phận của cả ba giới.”
Nàng siết tay, nhìn lên trời, nơi ánh sáng đỏ rực rỡ.
“Vậy thì ta sẽ là người chọn. Dù phải phá nát cả Thiên Đạo.”