Bình minh của kỷ nguyên mới trải dài trên Giới Hoa Sinh, nơi tiên, ma và người cùng tồn tại. Không còn tường ngăn giữa các cõi, không còn thiên luật chia tầng. Dòng linh khí tuôn chảy như mạch máu khắp thế gian. Những ngọn núi từng giam phong ấn giờ mọc đầy hoa đỏ rực, từng cánh hoa lấp lánh ánh vàng như hòa vào hơi thở của đất. Nhưng hòa bình chưa bao giờ là thứ vĩnh cửu. Trong lòng nhân gian, bóng tối vẫn còn ẩn nấp, chờ cơ hội nảy mầm.
Vân Ca sống giữa phồn hoa ấy, không còn mang danh thần, không còn giữ ấn ký của Huyết Ảnh. Nàng chỉ là một người con gái bình thường, mở một quán trà nhỏ bên bờ sông. Mỗi sáng, nàng quét lá, nghe tiếng nước chảy, nhìn hoa nở bên hiên. Những cánh hoa đỏ từ đỉnh Tuyết Phong theo gió rơi xuống, như dấu vết của kiếp trước chưa chịu phai. Lạc Minh, người đã cùng nàng cứu thế giới, nay là tướng trấn giữ biên cương. Hắn thường về thăm, ngồi bên hiên, nghe nàng kể chuyện, nụ cười của cả hai nhẹ như khói trà.
Thế nhưng đêm đó, khi trăng tròn treo giữa trời, mặt sông bỗng nhuộm ánh đỏ lạ. Từ dưới nước, những bóng hình mờ nhạt hiện lên — linh hồn của những kẻ từng chết trong đại chiến. Họ không siêu thoát, không tan biến, chỉ lang thang giữa các giới. Vân Ca cảm nhận luồng khí lạnh lẽo xuyên qua lòng ngực, vết bớt trên tay lại rực sáng. “Không… điều này không thể…” Nàng run rẩy, vì hiểu rằng hòa bình chưa thật sự bắt đầu, chỉ là Thiên Đạo đang ngủ.
Sáng hôm sau, người dân khắp nơi thấy hoa đỏ héo rũ, nước sông đục ngầu, cá chết nổi trắng. Linh khí trong không khí trở nên nặng nề, làm những người tu hành không thể tụ khí. Một tin lan nhanh: ở vùng biên cương phía bắc, một giáo phái mới xuất hiện, tự xưng là Tông Thiên Huyết, thờ phụng hình bóng của Huyết Ảnh Thần cũ, tin rằng chỉ có máu mới duy trì được cân bằng thế giới. Vân Ca biết ngay, đó là tàn niệm của Hồn Mẫu còn sót lại trong lòng người.
Nàng tìm đến Lạc Minh. Hắn đang chuẩn bị binh lực dẹp loạn. “Không phải ngươi phải ra tay.” – nàng nói. “Đây không phải chiến tranh giữa người, mà là giữa những tàn hồn cũ.”
Lạc Minh siết chặt tay kiếm: “Ta không muốn ngươi lại lao vào nguy hiểm. Ngươi đã chịu đủ rồi.”
Nàng mỉm cười: “Nếu thế giới này là kết quả của ta, ta phải bảo vệ nó. Hơn nữa, nếu ta không đi, chẳng ai có thể dập tắt hạt giống bóng tối ấy.”
Đêm đó, nàng rời thành, khoác áo trắng, mang theo Huyết Ảnh Kiếm đã niêm phong. Con đường dẫn đến Bắc Cương phủ đầy băng, nhưng dưới lớp băng ấy, từng đóa hoa đỏ đang mọc ngược — hoa của oán hận. Khi nàng đến nơi, giáo phái kia đang hành lễ. Hàng trăm người quỳ trong tuyết, miệng tụng: “Máu đổi linh, hồn đổi sinh.” Ở giữa là một nam nhân áo đen, tóc trắng dài, đôi mắt đỏ rực — Kỳ Vô Huyết. Hắn vẫn tồn tại, không bị hủy cùng Hồn Mẫu, mà bị lòng hận của thế gian nuôi sống.
Hắn nhìn nàng, nụ cười méo mó: “Ngươi cuối cùng cũng đến, Huyết Ảnh Thần. Hay ta nên gọi ngươi là Vân Ca?”
“Ngươi đáng lẽ phải tan cùng bóng tối.” – nàng nói.
“Ta không tan, vì con người vẫn cần ta. Họ thờ ngươi, nhưng lại khát máu. Họ yêu ngươi, nhưng cũng sợ ngươi. Chính nỗi sợ ấy đã tạo ra ta.”
Nàng rút kiếm. “Ngươi không còn hiểu thế nào là cứu rỗi.”
Hắn cười, tiếng cười vang giữa bão tuyết. “Cứu rỗi? Không ai thật sự được cứu. Kể cả ngươi. Huyết Ảnh Thần mãi là biểu tượng của máu.”
“Không.” – nàng khẽ nói, mắt bừng sáng. “Ta là biểu tượng của lựa chọn.”
Trận chiến bắt đầu. Băng tan, tuyết vỡ, máu nhuộm trời. Kiếm nàng tỏa sáng như bình minh, kiếm hắn đen đặc như đêm. Họ đánh từ đất lên trời, từ núi xuống sông, từng nhát chém xé gió thành những vệt lửa. Dưới chân họ, giáo đồ quỳ gục, linh hồn tan thành tro. Vân Ca dồn hết linh lực, mỗi lần chém là một đoạn ký ức tan biến, mỗi vết thương trên cơ thể như xé đi một phần quá khứ.
Kỳ Vô Huyết gào lên: “Ngươi không thể giết ta, vì ngươi là ta!”
Nàng cười, giọng khàn: “Nếu vậy, ta sẽ cùng chết.”
Nàng đâm kiếm xuyên ngực hắn, đồng thời để lưỡi kiếm cắm sâu vào tim mình. Máu hai người hòa vào nhau, tạo thành luồng sáng chói lòa. Bầu trời đỏ rực, gió cuốn lên, cả vùng tuyết tan chảy. Giữa tâm bão linh lực, nàng thấy hắn mỉm cười, một nụ cười hiền hiếm hoi: “Cuối cùng, ngươi đã hiểu rồi… Cái chết của ta là kết thúc của ngươi, và cũng là sự ra đời của ngươi thật sự.”
Ánh sáng nổ tung, rồi im lặng. Khi gió dừng, chỉ còn Vân Ca nằm giữa tuyết, máu chảy đỏ dưới thân. Nhưng thân xác Kỳ Vô Huyết đã tan, chỉ để lại tro bụi bay theo gió. Trên bầu trời, trăng chuyển từ đỏ sang bạc, lần đầu tiên sau hàng vạn năm.
Nàng gượng đứng, đôi mắt trong suốt như pha lê. “Hòa bình không thể có nếu còn thù. Và thù sẽ không tồn tại khi người biết yêu.” Nói xong, nàng cắm kiếm xuống đất. Từ nơi đó, hoa đỏ mọc tràn, nhưng màu của chúng dần chuyển sang trắng tinh. Mỗi cánh hoa là một linh hồn được siêu độ.
Ba ngày sau, Lạc Minh cùng binh sĩ đến, chỉ thấy tuyết trắng trải dài, giữa tuyết là rừng hoa trắng đang nở rộ. Ở trung tâm, Vân Ca ngồi tĩnh lặng, thân thể hóa thành ánh sáng, chỉ để lại một đóa hoa trắng trong tay. Hắn quỳ xuống, nước mắt hòa vào tuyết. “Ngươi lại đi trước ta sao?”
Từ đó, người đời kể rằng trên đỉnh Bắc Cương luôn nở hoa trắng quanh năm, không héo, không tàn. Ai chạm vào sẽ nghe được tiếng gió như tiếng người con gái khẽ hát: “Hận tan, yêu sinh, Thiên Đạo tự diệt mà lòng người còn sáng.”
Nhiều thế kỷ sau, Giới Hoa Sinh trở thành truyền thuyết. Nhưng mỗi khi trăng bạc soi xuống mặt đất, giữa bóng đêm vẫn có một bóng áo trắng đi qua, để lại sau lưng dải hoa đỏ và trắng đan xen. Người ta nói đó là Hoa Cuối Của Thiên Đạo, hóa thân của một linh hồn đã dám chống lại cả trời đất chỉ để giành lấy quyền được sống, được yêu, được tự do.
Và từ đó, trong lịch sử nhân gian, không còn tên thần, không còn tên ma, chỉ còn một câu lưu truyền qua muôn đời:
“Nơi nào còn hoa, nơi đó còn Vân Dao.”