Bình minh phủ một màu xám lạnh lên những mái cung điện. Tiếng chuông vọng từ xa đánh thức kinh thành còn ngái ngủ. Trong Tây Viện, Tô Nguyệt Ly ngồi trước gương, chải mái tóc dài đen mượt, ánh nhìn bình thản đến vô cảm. Đêm qua, nàng đã gặp Ma Chủ – kẻ giữ ký ức của kiếp trước. Hôm nay, khi ánh sáng đầu ngày chiếu vào, nàng đã không còn là công nữ yếu ớt năm nào, mà là người mang hai mối hận: tiên giới và nhân gian.
Bên ngoài, một cung nữ trẻ vội vã bước vào, quỳ xuống: “Công nữ, sáng nay Hoàng thượng sẽ ghé thăm Thái y viện. Nghe nói ngài muốn đích thân xem người đã cứu sống cung tỳ trong lễ cầu an.” Nguyệt Ly khẽ mỉm cười: “Vận số tới nhanh hơn ta tưởng.”
Nàng thay y phục trắng giản dị, buộc gọn tóc, che vết bớt đỏ bằng phấn nhạt rồi lặng lẽ theo cung nhân ra ngoài. Trên đường, nàng nghe tiếng gió mang theo mùi kim ngân, mùi của những nơi quyền lực ngấm máu người.
Khi nàng đến Thái y viện, trước cửa đã có đông người quỳ đón. Giữa đám đông, Hoàng thượng bước xuống long liễn. Áo hoàng bào thêu rồng, ánh nắng chiếu lên khiến hắn như được bao bọc bởi hào quang của đế vương. Nhưng khoảnh khắc ánh mắt hắn chạm vào nàng, thời gian như khựng lại.
Gương mặt ấy… ánh mắt ấy… dù đổi thân, đổi kiếp, nàng vẫn nhận ra. Diệp Trạm.
Nay hắn mang tên Hoàng đế Trạm Dực, người cai trị cả thiên hạ.
Trái tim Nguyệt Ly thắt lại, nhưng nàng không để lộ cảm xúc. Nàng cúi đầu thật sâu: “Thần nữ Tô Nguyệt Ly, bái kiến bệ hạ.”
Hắn dừng lại rất lâu, giọng trầm tĩnh vang lên: “Ngươi chính là người đã cứu cung tỳ kia?”
“Dạ, chỉ là thuận tay hành y, chẳng đáng công lao.”
Trạm Dực nhìn nàng, ánh mắt dò xét, rồi khẽ nói: “Ngẩng đầu lên.”
Nàng làm theo. Ánh nhìn của họ giao nhau – một khắc ấy, ký ức của nghìn năm như trào về, nhưng chỉ có nàng nhớ. Hắn vẫn bình thản, như thể nàng là kẻ xa lạ.
“Ngươi… có đôi mắt thật đặc biệt.”
“Đó là điều duy nhất thần nữ có thể tự hào.”
Hắn mỉm cười nhạt, phất tay: “Thưởng ngàn lượng vàng.” Rồi quay đi, không ngoái lại. Nhưng Nguyệt Ly cảm nhận được linh khí cũ vẫn còn phảng phất quanh hắn. Dù bị phong ấn, hồn Thượng Thần vẫn chưa tan.
Sau buổi yết kiến, nàng được thăng làm nữ y trưởng. Từ đó, nàng có quyền ra vào hậu cung, đôi khi cả điện Ngự Thư. Chính nơi ấy, nàng bắt đầu dệt tấm lưới của riêng mình.
Ban ngày, nàng chữa bệnh, bốc thuốc, nghe chuyện của cung nhân. Ban đêm, nàng lặng lẽ viết ký tự cổ lên cánh hoa đào, thả xuống hồ – mỗi cánh hoa là một lời nguyền. Những người từng hại mẹ nàng, từng góp tay vào vụ hỏa hoạn năm xưa, lần lượt gặp chuyện. Có kẻ phát điên, có kẻ ngủ không tỉnh, có kẻ chết chìm trong giấc mộng.
Một tháng trôi qua, triều đình bắt đầu xôn xao. “Có ma trong cung” – người ta nói. Hoàng hậu sai người tróc nã “tà nhân”, nhưng nàng không ngờ “tà nhân” đang ngày ngày hầu hạ ngay bên cạnh mình. Nguyệt Ly vẫn điềm tĩnh, thậm chí còn được Hoàng hậu tin cậy hơn vì tài bắt mạch chuẩn như thần.
Một đêm, Hoàng hậu cảm thấy tim đau dữ dội, gọi Nguyệt Ly đến. Trong căn phòng tẩm hương dày đặc, nàng ngồi cạnh giường, chậm rãi bắt mạch, rồi nói nhỏ: “Bệnh của nương nương không phải do khí huyết, mà do tâm oán quá nặng.”
Hoàng hậu mở mắt, nhìn nàng: “Ngươi nói thế là có ý gì?”
“Có những người, nương nương từng hại, họ vẫn chưa siêu thoát.”
“Câm miệng!” Hoàng hậu quát, mặt tái đi, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt chăn.
Nguyệt Ly đứng dậy, khẽ cúi đầu: “Nếu nương nương sám hối, bệnh sẽ nhẹ đi. Nếu không… có ngày chính oán linh ấy sẽ đến đòi mạng.”
Nói xong, nàng quay lưng, để lại một mùi hương thoảng qua — mùi của hoa đào cháy khét.
Đêm ấy, Hoàng hậu mơ thấy mình đứng giữa rừng hoa đỏ, những bông hoa không ngừng thì thầm: “Trả mạng… trả mạng…” Bà giật mình tỉnh dậy, tim đập loạn, mồ hôi lạnh toát. Và trong bóng tối, ngoài cửa sổ, có đôi mắt đỏ lặng lẽ nhìn vào – đôi mắt của người mà bà từng ra lệnh thiêu sống.
Sáng hôm sau, tin Hoàng hậu phát bệnh nặng lan khắp cung. Hoàng đế cho gọi nữ y Tô Nguyệt Ly vào xem bệnh. Khi nàng bước vào, hắn đang ngồi cạnh giường, ánh mắt mệt mỏi. “Ngươi cứu được không?”
Nguyệt Ly nhìn thoáng qua, nhẹ giọng: “Bệnh này không thể chữa bằng thuốc. Phải chữa bằng cách khác.”
“Cách gì?”
“Đốt hương sám hối trong bảy ngày, không nói, không nhìn, không nghĩ. Nếu thật tâm, oán linh sẽ rời đi.”
Trạm Dực gật đầu, hoàn toàn không nhận ra người đang dạy hắn sám hối chính là oan hồn kiếp trước.
Trong bảy ngày ấy, Nguyệt Ly ở lại Ngự Thư điện. Mỗi đêm, nàng đi qua hành lang dài, cảm nhận hơi thở của quyền lực đang dần bao bọc mình. Một lần, nàng tình cờ nghe các quan thái giám nói nhỏ: “Bệ hạ dạo này hay mất ngủ, mỗi đêm đều gọi nữ y kia đến đọc sách hộ.”
Nàng hiểu, trò chơi số phận bắt đầu xoay vòng. Một đêm, khi nàng mang dược đến, Trạm Dực vẫn thức, ánh nến hắt lên gương mặt mỏi mệt.
“Ngươi chưa ngủ sao?” – hắn hỏi.
“Thần nữ không ngủ được khi bệnh nhân chưa khỏi.”
“Ngươi đọc cho trẫm nghe đi.”
Nàng mở cuốn Xuân Thu Thiên Giám, giọng đọc nhẹ như nước. Giữa những dòng chữ cổ, nàng xen vào những câu pháp chú của tiên giới, để thử xem linh hồn hắn có phản ứng không. Khi đến đoạn thứ bảy, nàng dừng lại.
“Vì sao ngừng?”
“Thần nữ thấy… khí mạch bệ hạ dao động.”
Hắn khẽ cười, ánh mắt chợt u buồn: “Có lẽ vì ngươi giống một người.”
Nàng hỏi khẽ: “Một người đã chết?”
“Phải. Nàng phản bội ta, rồi bị trừng phạt.”
“Và bệ hạ có hối hận không?”
“Không. Nhưng ta ước… ta chưa từng gặp nàng.”
Khoảnh khắc ấy, máu trong người nàng như đông lại. Nàng nắm chặt tay, cố giữ nụ cười. “Nếu vậy, xin bệ hạ đừng để ký ức làm đau mình thêm.”
Trạm Dực nhìn sâu vào mắt nàng: “Ngươi nói như từng biết đến đau thương.”
“Bởi vì ta từng chết một lần.”
Hai ánh nhìn đan xen, vô hình mà nghẹn ngào. Bên ngoài, mưa phùn rơi nhẹ, gió mang theo hương hoa đào – thứ hương chỉ nở khi có máu người thấm xuống.
Khi nàng rời khỏi Ngự Thư điện, bóng đêm đã đặc quánh. Từ trong màn mưa, Kỳ Vô Huyết xuất hiện, giọng trầm: “Ngươi đang yếu lòng.”
Nàng lạnh lùng: “Không. Ta chỉ muốn hắn nhớ lại, để tự mình đau khổ.”
“Ngươi càng lấn sâu, ngươi sẽ không còn là ngươi nữa.”
Nàng quay đi, đôi mắt ánh lên tia sáng kỳ dị: “Nếu mất đi phần người để đạt được công bằng, ta sẵn sàng.”
Trên mái ngói phủ sương, tiếng gió hú dài. Dưới ánh trăng, đóa hoa máu trong tay nàng lại nở, đỏ rực như sinh mệnh đang bốc cháy. Nàng đã bước hẳn vào cuộc chơi của quyền lực, nơi tình yêu và thù hận chẳng còn ranh giới. Và từ đêm ấy, cái tên Tô Nguyệt Ly bắt đầu vang khẽ trong khắp cung đình – như một lời nguyền đang chờ ngày thức giấc.