Bầu trời tháng tư mù sương, gió thổi qua hành lang cung điện mang theo hơi ẩm và mùi hoa mục rữa. Tô Nguyệt Ly bước chậm rãi qua sân ngọc, đôi giày thêu ướt đẫm, tà váy trắng lấm bụi mưa. Trong tay nàng là hộp dược được bọc cẩn thận, nhưng bên trong không chỉ có thuốc. Nàng vừa được triệu đến Vọng Nguyệt Cung – nơi ở của Hoàng hậu. Sau lần phát bệnh, Hoàng hậu dường như đã yếu hẳn, nhưng quyền lực trong tay bà vẫn không giảm sút. Nàng hiểu rõ, nếu muốn đứng vững trong cung này, phải hạ gục người đàn bà đó.
Khi bước vào nội điện, khói hương dày đặc, mùi thuốc và hoa trộn lẫn. Hoàng hậu ngồi trên giường, mặt tái, môi nhợt, song ánh mắt vẫn lạnh và sắc bén như dao. “Ngươi lại đến.”
“Dạ. Thần nữ mang dược an thần cho nương nương.”
Bà ta nhìn nàng, nụ cười mỉa mai: “Ngươi nghĩ ta sẽ uống thứ do chính ngươi đưa sao?”
Nguyệt Ly cúi đầu: “Nếu nương nương nghi ngờ, thần nữ sẽ thử trước.”
Hoàng hậu im lặng một lúc, rồi gật đầu. Nàng rót chén thuốc, nhấp một ngụm, vị đắng lan ra đầu lưỡi, nhưng ánh mắt không hề lay chuyển. “Thuốc bình thường, không độc.”
Bà ta cười nhạt, cầm chén lên uống hết. “Ngươi gan lắm.”
“Người trong cung này không gan thì chỉ có thể chết sớm.”
Lời nói vừa dứt, ánh mắt hai người giao nhau – một là rắn độc, một là hồ ly. Trong thâm tâm cả hai đều hiểu, đây là trận đấu không hồi kết. Hoàng hậu buông chén, khẽ nói: “Ngươi có gương mặt rất giống Tô Thị năm xưa.”
“Thần nữ nghe nói mẫu thân từng bị oan.”
“Không có oan. Nàng ta tự chuốc lấy. Thứ không nên biết thì đừng biết.”
Nguyệt Ly khẽ nở nụ cười. “Đôi khi, điều không nên biết lại là thứ duy nhất khiến người ta còn sống.”
Bà ta sa sầm mặt. “Cút ra ngoài!”
Nàng khẽ cúi đầu, rời khỏi điện, nhưng môi cong nhẹ. Đêm nay, thuốc kia sẽ phát huy tác dụng – không giết người, mà khiến bà ta nhìn thấy những linh hồn mà chính mình từng giết.
Tối ấy, trời nổi giông. Sấm chớp rạch ngang trời. Trong Vọng Nguyệt Cung, Hoàng hậu tỉnh giấc giữa cơn ác mộng. Trên trần nhà, hàng ngàn cánh hoa đào rơi xuống như mưa máu, mỗi cánh đều hóa thành gương mặt của những người chết. “Nương nương, trả mạng cho chúng ta…” – âm thanh vọng lên, quanh quẩn khắp điện. Hoàng hậu hét lớn, nhưng không ai nghe thấy. Khi cung nhân chạy đến, bà đã ngã trên nền đất, đôi mắt mở to, trong lòng bàn tay vẫn nắm chặt một cánh hoa đỏ thẫm.
Tin Hoàng hậu phát điên lan khắp cung. Triều đình náo loạn, các phi tần ngấm ngầm tranh vị trí. Hoàng đế sai phong phi tần đức hạnh làm Hoàng quý phi tạm quyền xử lý hậu cung. Chính là Dung phi, người từng giữ vai trò trung lập, nay lại trở thành trung tâm quyền lực mới. Nhưng Nguyệt Ly hiểu rõ: Dung phi không hề hiền. Đằng sau vẻ dịu dàng của nàng ta là tham vọng muốn đoạt ngôi hậu thật sự.
Ngày Dung phi đăng vị, triều đình mở yến. Tất cả phi tần đều có mặt. Dung phi mặc váy lụa vàng, cài ngọc phượng, gương mặt rạng rỡ, miệng nở nụ cười ôn nhu. Khi bước lên bậc điện, nàng ta mời Tô Nguyệt Ly dâng rượu khai lễ. “Nghe nói ngươi rất được bệ hạ tin dùng, hôm nay bản cung mời một chén để cảm tạ.”
Nguyệt Ly cúi người, rót rượu, rồi khẽ nói: “Nương nương quá lời. Thần nữ chỉ là kẻ chữa bệnh.”
Dung phi cười: “Trong cung này, chữa bệnh cũng là quyền lực.” Nói rồi, nàng ta cầm chén rượu, nhìn thẳng Nguyệt Ly, uống cạn. Một giọt rượu rơi xuống môi, ánh mắt Dung phi khẽ lóe lên sắc lạnh.
Đêm ấy, khi tiệc tan, Nguyệt Ly một mình đi dọc hành lang dài, ánh đèn lồng lung linh phản chiếu trên vũng nước mưa. Từ xa, có tiếng bước chân. Một bóng người xuất hiện – Hoàng đế.
“Ngươi vẫn chưa nghỉ?”
“Thần nữ không ngủ được.”
“Ta cũng vậy.”
Hắn dừng lại bên nàng, hai người đứng dưới mái hiên. Mưa rơi thành tấm màn bạc. Hắn nhìn nàng, giọng trầm: “Từ khi ngươi vào cung, nơi này dường như… thay đổi.”
“Thay đổi là lẽ tự nhiên. Mọi thứ mục rữa rồi phải nở hoa lại.”
“Ngươi nói chuyện như một kẻ ngoài thế.”
“Có lẽ ta vốn không thuộc về thế này.”
Hắn nhìn sâu vào mắt nàng, như cố tìm lại ký ức đã quên. Một cơn gió mạnh thổi qua, kéo tà áo nàng bay lên, vết bớt đỏ trên trán thoáng hiện. Ánh mắt hắn tối lại. “Ngươi…”
Nàng lập tức cúi đầu, giọng bình thản: “Chỉ là vết sẹo từ nhỏ, bệ hạ chớ bận tâm.”
Hắn im lặng, nhưng trong lòng dấy lên cảm giác quen thuộc đến đáng sợ.
Khi hắn rời đi, Kỳ Vô Huyết bước ra từ bóng tối. “Ngươi đang chơi với lửa.”
“Ta muốn hắn nhớ.”
“Và nếu hắn nhớ ra rằng chính hắn từng giết ngươi?”
“Thì ta sẽ khiến hắn nếm lại cảm giác bị phản bội.”
“Ngươi đang biến mình thành kẻ khác rồi, Vân Dao.”
Nàng quay lại, ánh mắt lạnh như thép. “Ta không còn là Vân Dao. Ta là Tô Nguyệt Ly.”
Ngày kế, trong cung xảy ra việc kỳ lạ: Dung phi đột ngột ngất xỉu, toàn thân rét lạnh, trên da xuất hiện dấu vết như cánh hoa đỏ. Ngự y không tìm ra nguyên nhân. Hoàng đế lập tức gọi Nguyệt Ly đến.
Khi nàng đến, Dung phi đang run rẩy trên giường, mắt mở trừng trừng. “Đừng để nàng ta lại gần ta! Là nàng ta, là nàng ta khiến ta thấy máu…”
Nguyệt Ly nhẹ nhàng tiến lại, cầm lấy tay nàng ta. “Nương nương đừng sợ, chỉ là mộng thôi.”
Dung phi hét lên, rồi gục xuống bất tỉnh.
Hoàng đế đứng lặng nhìn, hỏi: “Nàng ta sao rồi?”
“Không qua khỏi bình minh.”
Trạm Dực siết chặt tay, ánh mắt u ám. “Ngươi có biết nguyên nhân?”
“Có những thứ không thuộc về phàm giới. Bệ hạ muốn biết, phải nhớ.”
“Nhớ gì?”
“Kiếp trước của người.”
Hắn khựng lại, nhưng trước khi kịp hỏi, nàng đã quay đi. “Nếu người thật sự muốn tìm hiểu, hãy đến Vọng Nguyệt Cung khi trăng đỏ xuất hiện.”
Đêm rằm, trăng nhuộm đỏ cả bầu trời. Trong Vọng Nguyệt Cung, Hoàng hậu điên vẫn cười khanh khách, tóc rối bời, miệng lẩm bẩm gọi tên ai đó. Hoàng đế bước vào, theo lời dặn, chỉ thấy một cánh hoa đỏ bay qua mặt. Ánh sáng rực lên. Và từ bóng tối, Tô Nguyệt Ly bước ra, áo trắng như sương, mái tóc đen dài rũ xuống, đôi mắt sáng rực như hai ngọn lửa.
“Ngươi là ai?”
Nàng khẽ nói: “Là người mà bệ hạ từng giết.”
Ánh trăng soi lên, vết bớt trên trán nàng biến thành ấn ký tiên linh, ánh sáng đỏ lan ra khắp điện. Gió cuộn, nến tắt, máu từ nền đá dâng lên thành hoa. Hoàng hậu điên rú lên, rồi im bặt. Cả điện chìm trong màu đỏ.
Hoàng đế lùi lại, giọng run: “Ngươi… Lạc Vân Dao?”
“Phải. Cuối cùng ngươi cũng nhớ.”
“Không thể nào… ngươi đã chết.”
“Chết, nhưng thù chưa tan.”
Hắn rút kiếm, nhưng tay run rẩy. “Ngươi muốn gì?”
“Ta muốn ngươi nhớ lại tất cả – từng nhát kiếm, từng lời thề, từng dối trá.”
Hắn gào lên, ôm đầu. Hình ảnh kiếp trước ùa về: đài tế Huyết Nguyệt, nàng quỳ gối, hắn đâm xuyên linh đài. Tiếng thét của nàng vang lên giữa trời, và giờ, tiếng ấy lại vọng trong tim hắn.
“Trạm Dực, ngươi nợ ta, nợ cả thiên giới, nợ cả nhân gian!”
Nàng giơ tay, ánh sáng đỏ chói, cánh hoa đào hóa thành lưỡi kiếm. Nhưng khoảnh khắc ấy, đôi mắt nàng chợt dịu lại, vì giữa cơn cuồng hận, nàng thấy hắn quỳ xuống. “Nếu giết ta khiến nàng yên, ta nguyện chết.”
Nàng đứng sững, lòng rối loạn. Một phần linh hồn xưa – phần nhân từ bị cắt rời – thoáng hiện trong mắt. Nhưng Kỳ Vô Huyết từ bóng tối xuất hiện, giọng lạnh như băng: “Đừng quên, hắn giết ngươi.”
Nàng khẽ nhắm mắt, máu từ khóe môi chảy xuống. “Ta biết.”
Ánh sáng bùng lên, trời đất rung chuyển.
Khi bình minh đến, Vọng Nguyệt Cung cháy rụi, chỉ còn tro tàn và những cánh hoa đỏ bay khắp trời. Người ta nói đêm đó, trong ánh lửa, có hai bóng người nắm tay nhau tan vào hư vô – một đỏ, một trắng.
Nhưng ở phía xa, trên ngọn núi phủ sương, một giọt máu rơi xuống cánh hoa, nở ra đóa Huyết Ảnh Hoa mới. Giọng nói nhẹ như gió: “Kiếp này chưa kết. Hận còn, hoa còn.”