Sương sớm giăng kín trên triền núi phía đông, gió thổi qua cánh rừng trúc khiến lá reo thành khúc nhạc ai oán. Trên nền đất đầy tro tàn, giữa những cánh hoa đỏ bay lượn, một bàn tay trắng vươn lên từ đống tro. Ngón tay ấy mảnh, nhưng trong mỗi cử động lại mang sức mạnh của kẻ từng chết rồi sống lại. Ánh sáng đỏ vây quanh thân thể đang hình thành — Lạc Vân Dao đã tái sinh, không còn là công nữ Tô Nguyệt Ly yếu đuối, cũng chẳng phải tiên quan thanh khiết của nghìn năm trước. Nửa tiên, nửa ma, nửa người, nửa hận — nàng là kết tinh của hai kiếp, và cả hai nỗi oán trời sâu như biển.
Nàng mở mắt, đôi con ngươi màu đỏ ánh vàng phản chiếu ráng sáng của bình minh. Phía xa, thành Kim Lăng vẫn đang bốc khói, hoàng cung chìm trong hỗn loạn. Tin đồn lan ra khắp nơi rằng Hoàng hậu đã chết trong lửa, Hoàng đế mất tích, cung đình rối ren. Trong lúc triều thần tranh đoạt quyền, không ai biết có một nữ nhân đang bước đi trong im lặng, để lại dấu chân máu in trên nền tuyết.
Trên sườn núi, Kỳ Vô Huyết đứng đợi. Áo choàng đen tung bay, mái tóc trắng phất phơ như sương. Khi thấy nàng, hắn khẽ nhíu mày: “Ngươi… đã thức tỉnh thật rồi.”
Vân Dao đứng giữa sương, giọng khàn khàn như gió thổi qua tro tàn: “Không còn Vân Dao, không còn Nguyệt Ly. Ta chỉ là kẻ mang hận của hai giới.”
“Vậy ngươi chọn phe nào?”
“Không phe. Tiên giới phản ta, Ma giới lợi dụng ta. Cả hai đều đáng diệt.”
Kỳ Vô Huyết khẽ cười, ánh nhìn pha chút kính phục: “Ngươi quả nhiên không giống bất kỳ ai. Nhưng nếu muốn diệt Thiên giới, ngươi cần sức mạnh mà hiện giờ ngươi chưa có. Chỉ khi hoàn thành Huyết Ảnh Đài, linh lực của ngươi mới đạt đến cực hạn.”
“Ta biết.” – Nàng nhìn về phía chân núi. “Đài ấy cần được dựng bằng linh hồn của kẻ có tội.”
Ba tháng sau, khắp đất nước dậy tin đồn về “Bà đồng Hoa Máu” – một nữ pháp sư lạ xuất hiện, chữa được bệnh nan y, trừ tà, giúp dân an cư. Nhưng ở nơi nào bà đồng đặt chân đến, đêm ấy đều có máu chảy xuống đất, hoa đỏ nở trong mưa. Không ai biết, mỗi đóa hoa là một linh hồn được rút ra để dựng nền cho Huyết Ảnh Đài. Vân Dao không còn cảm xúc. Mỗi khi lấy đi mạng người, nàng cảm nhận linh lực lớn mạnh, nhưng trong tim lại có một khoảng trống không sao lấp được.
Một đêm trăng non, nàng ngồi bên bờ sông, ánh trăng phản chiếu lên dòng nước đục. Gió nhẹ thổi, mang theo tiếng thì thầm xa xăm. Giọng nói của phần linh hồn thiện lương – hồn trắng – vang lên:
“Vân Dao, ngươi giết quá nhiều rồi. Ngươi đang dẫm lên linh hồn vô tội.”
“Không có ai vô tội trong cõi này.”
“Ngươi đang biến thành Ma Chủ thứ hai.”
“Nếu cần làm ma để kết thúc tất cả, ta chấp nhận.”
Giọng nói ấy tan vào gió, chỉ còn lại tiếng nước vỗ bờ.
Kỳ Vô Huyết tìm đến, đưa cho nàng mảnh ngọc đen – thứ phong ấn cuối cùng của Huyết Ảnh Đài. “Đây là Tâm Linh Phách. Khi hòa cùng máu ngươi, Đài sẽ hoàn tất. Nhưng một khi hoàn tất, linh hồn ngươi sẽ không còn phân ra tiên – ma nữa, mà dung hợp thành thực thể duy nhất. Khi ấy, hoặc ngươi sẽ trở thành thần báo ứng, hoặc tan biến mãi mãi.”
Nàng cười khẽ, đôi môi nhợt nhạt: “Tan biến cũng tốt. Ít ra, sẽ không còn đau.”
Đêm đó, nàng và hắn dựng đài giữa thung lũng. Trời mưa tầm tã, sấm sét dội vang. Nàng ngồi giữa vòng pháp, tay cầm viên ngọc đen, máu từ ngực nhỏ giọt hòa vào đất. Gió xoáy thành lốc, những linh hồn thu thập bấy lâu hiện ra quanh nàng, kêu gào, than khóc, rồi tan vào ánh sáng đỏ. Huyết Ảnh Đài dần hiện hình – một tòa tháp đen cao vút, đỉnh cắm vào mây, chân cắm vào lòng đất, hoa máu nở rộ quanh nền.
Giữa cơn lốc, Vân Dao cảm nhận linh lực dâng trào, đau đớn xé nát thân thể. Cánh tay nàng rạn nứt, máu thấm đỏ vạt áo. Kỳ Vô Huyết đứng ngoài vòng, nhìn nàng gào lên giữa bão: “Vân Dao! Dừng lại, linh hồn ngươi sẽ nổ tung!”
“Không! Ta phải kết thúc!” – tiếng nàng vang vọng, hòa cùng tiếng sấm. “Thiên giới phải trả giá!”
Trên trời, mây đỏ cuộn lại. Từ cõi tiên xa xăm, Diệp Trạm – nay là linh hồn bất tử – cảm nhận được dao động. Hắn mở mắt giữa điện Thần Uy, gương mặt phủ một lớp bụi thời gian. “Nàng… vẫn sống?” Không kịp suy nghĩ, hắn bước qua Cổng Thiên Linh, hạ phàm trong một tia sáng.
Giữa cơn giông, hắn xuất hiện trước mặt nàng, áo trắng lấm máu, ánh mắt phức tạp. “Dừng lại, Vân Dao. Ngươi đang giết chính mình.”
Nàng nhìn hắn, ánh đỏ trong mắt dâng cao: “Ngươi còn mặt mũi đến đây sao?”
“Ta nhớ lại tất cả rồi.”
“Nhớ để làm gì? Để sám hối ư?”
“Không. Để cứu nàng khỏi chính hận thù.”
Hắn tiến lại gần, tay đưa ra. “Nếu hận thù ấy có thể chia đôi, ta xin nhận một nửa.”
Vân Dao bật cười, giọt nước mắt hòa lẫn mưa: “Ngươi không hiểu. Hận này không thể chia, chỉ có thể kết thúc bằng máu.”
“Vậy thì giết ta đi.” – Diệp Trạm nói, mắt không rời nàng. “Nếu máu ta có thể giải thoát cho nàng, ta tình nguyện.”
Kỳ Vô Huyết ở ngoài hét lên: “Đừng nghe hắn! Hắn chỉ muốn phong ấn ngươi lần nữa!”
Vân Dao quay đầu, ánh nhìn dao động. “Ngươi nói dối, hay hắn dối?”
Kỳ Vô Huyết rút kiếm, nhảy vào vòng pháp. “Hắn giết ngươi một lần, chẳng lẽ ngươi muốn để hắn giết ngươi lần thứ hai?”
Diệp Trạm giơ tay chắn, hai luồng linh khí va vào nhau, nổ tung. Sấm sét chẻ bầu trời, ánh sáng đỏ tràn ngập. Giữa bão linh lực, Vân Dao quỳ xuống, hai tay ôm đầu, linh hồn tiên và ma trong nàng va chạm dữ dội. Tiếng gào vang vọng trong tâm trí: “Giết hắn!” – “Tha cho hắn!” – “Phá thiên giới!” – “Giữ lại nhân gian!”
Nàng hét lên, máu phun ra, rồi đứng dậy, ánh mắt đỏ rực. “Đủ rồi!”
Cả hai người đàn ông đều sững lại. Nàng giơ tay, tách đôi không gian, tạo nên cánh cổng sáng rực: một hướng dẫn lên Thiên giới, một hướng mở xuống vực Ma.
“Ta sẽ không để ai điều khiển ta nữa.”
Nàng bước đến giữa hai cánh cổng, tay trái nắm viên ngọc đen, tay phải giữ kiếm Huyết Ảnh. “Một nửa ta thuộc về ánh sáng, một nửa ta thuộc về bóng tối. Từ nay, ta không là tiên, cũng chẳng là ma. Ta là Huyết Ảnh Thần.”
Cơn bão dừng lại. Gió tắt. Sấm im. Tất cả chỉ còn tiếng tim đập chậm rãi. Nàng nhìn Diệp Trạm, khẽ nói: “Nếu còn kiếp sau, đừng yêu ta.”
Hắn đáp: “Nếu có kiếp sau, ta vẫn sẽ tìm nàng.”
Một nụ cười thoáng qua, rồi ánh sáng bùng lên.
Khi trời quang, chỉ còn tàn tro, và giữa tro ấy, một đóa hoa đỏ mọc lên – Huyết Hoa Tái Sinh. Người đời kể rằng, nơi nào hoa ấy nở, oan hồn được siêu độ, kẻ ác bị trừng phạt. Không ai biết nữ nhân năm xưa đi đâu, chỉ biết trong những đêm trăng máu, người ta thấy bóng trắng lướt qua đỉnh núi, đôi mắt sáng rực, cười nhẹ giữa hoa đỏ.
Tương truyền, đó là Đài Chủ Huyết Ảnh Hoa, kẻ giữ cân bằng giữa thiên và ma, ân và oán, sống và chết. Và khi cánh hoa cuối cùng rơi xuống, lời nguyền của nghìn năm sẽ bắt đầu một vòng luân hồi mới.