Bầu trời nhân gian chìm trong sắc lam mờ ảo của buổi sớm. Trên con đường nhỏ dẫn vào thành Lạc Dương, sương giăng mịt mù, từng giọt sương vỡ tan trên cành liễu. Trong đoàn người đi qua cổng thành, có một nữ tử khoác áo thô, khuôn mặt bị che bởi khăn trắng. Không ai để ý, nhưng dưới lớp khăn kia là đôi mắt ánh đỏ nhạt — màu của Huyết Ảnh Thần đã từng hủy cả thiên giới.
Ba trăm năm đã trôi qua kể từ ngày ấy. Thiên giới tái tạo, ma giới ngủ yên, nhân gian vẫn sinh sôi. Không ai còn nhớ tên Lạc Vân Dao, không còn Huyết Hoa Đài, không còn lời nguyền máu. Nhưng mỗi khi trăng đỏ xuất hiện, những cánh hoa đào đỏ lại nở giữa đêm, như nhắc về một nữ thần từng đứng trên tro tàn của cả hai giới.
Nữ tử ấy giờ mang tên Tô Yên, sống bằng nghề viết bùa, chữa bệnh, dạy trẻ con trong vùng. Dân làng bảo nàng có đôi mắt biết nhìn xuyên tâm người, nụ cười vừa hiền vừa buồn. Chỉ có nàng biết, trong những giấc mơ, nàng thường thấy cánh đồng đỏ, thấy máu chảy thành sông, thấy một người đàn ông trong áo trắng quỳ dưới trời mưa, gọi tên ai đó mà nàng không nghe rõ.
Một chiều cuối xuân, khi ánh hoàng hôn buông xuống mái nhà tranh, Tô Yên nghe tiếng gõ cửa. Trước ngưỡng là một lão đạo nhân, áo lam bạc màu, ánh mắt sâu thẳm. “Cô nương, nơi đây có phải là Huyết Hoa Cư?”
Nàng ngạc nhiên, gật đầu. “Là túp lều nhỏ của ta, nhưng tên ấy do dân làng đặt, không có nghĩa gì.”
Lão nhân nhìn nàng rất lâu, rồi khẽ nói: “Thế gian này không có điều gì vô nghĩa. Có người muốn gặp cô.”
Nàng cau mày: “Ta chẳng quen ai.”
“Người đó nói, ngươi từng nợ hắn một lời hứa: ‘Nếu có kiếp sau, ta vẫn sẽ tìm nàng.’”
Khoảnh khắc ấy, tim nàng khựng lại. Câu nói đó, dù ký ức đã tan, vẫn khiến tâm nàng rung động như tiếng chuông xa xăm. Nàng ngẩng lên, giọng khàn: “Ông nói ai?”
Lão nhân chỉ về phía sau núi. “Trên đỉnh Tuyết Phong, khi trăng đỏ mọc, người ấy sẽ chờ.”
Tô Yên lặng người. Đêm đó, nàng trằn trọc không ngủ. Trong lòng dâng lên nỗi sợ mơ hồ — sợ rằng nếu thật sự lên đó, những giấc mộng sẽ trở thành thực, còn cuộc đời hiện tại sẽ tan như sương. Nhưng dòng máu trong người lại thôi thúc. Nàng thu dọn ít hành lý, rồi rời làng khi trời còn chưa sáng.
Con đường lên Tuyết Phong lạnh giá, gió cắt như dao. Càng đi, nàng càng thấy linh lực trong cơ thể trỗi dậy. Đến giữa sườn núi, nàng ngừng lại, nhìn tay mình — máu trong mạch chảy đỏ rực. Những ký ức vụn vỡ ập về: một cánh hoa, một đài sen đỏ, một người đàn ông gọi tên nàng giữa bão lửa.
Trên đỉnh núi, có một ngôi miếu nhỏ. Cửa miếu mở hé, ánh trăng chiếu vào chiếu sáng pho tượng đá nứt nẻ — tượng của Huyết Ảnh Thần. Dưới chân tượng là một người đàn ông ngồi lặng. Hắn mặc áo trắng, tóc dài buộc sau, gương mặt quen thuộc đến đau đớn.
“Ngươi là ai?” – nàng hỏi, giọng run.
Hắn ngẩng lên, mỉm cười. “Ta đã chờ ngươi ba trăm năm, Vân Dao.”
Tô Yên lùi lại, đầu choáng váng. “Không… ta là Tô Yên, không phải ai khác.”
“Không, ngươi chính là nàng.” – hắn đứng dậy, tiến tới. “Ta đã đi qua luân hồi, qua hàng ngàn kiếp, chỉ để tìm thấy ánh mắt này. Dù Thiên Giới xóa tên, Ma Giới phong hồn, ta vẫn biết — Huyết Ảnh chưa tàn, Vân Dao chưa mất.”
Nàng lắc đầu, nước mắt trào ra không hiểu vì sao. “Ta không nhớ gì cả.”
“Không cần nhớ. Chỉ cần cảm nhận.”
Hắn giơ tay, chạm vào trán nàng. Một luồng sáng đỏ tràn vào, ký ức bị khóa bung ra. Trong chớp mắt, nàng thấy tất cả: thiên giới sụp đổ, máu đỏ, hoa nở, lời thề dang dở, và cái chết trong ánh sáng. Nàng hét lên, ngã xuống. Hắn đỡ lấy, ôm chặt, giọng run: “Ta xin lỗi. Ta không nên gọi ngươi trở lại.”
Nàng mở mắt, nhìn hắn. “Ngươi là Diệp Trạm…”
Hắn gật đầu. “Nhưng không còn là Thượng Thần nữa. Ta đã bị phế linh đài, chỉ là kẻ du hồn trong nhân gian.”
“Vì sao còn sống?”
“Vì Thiên Đạo không cho ta chết khi ngươi còn ở đây. Số mệnh của ta buộc phải xoay quanh ngươi.”
Nàng cười trong nước mắt. “Thì ra cả thiên đạo cũng không thoát nổi lời nguyền của chính nó.”
“Vân Dao…” – hắn khẽ gọi, nhưng nàng lùi lại. “Đừng gọi tên đó. Nàng ấy đã chết rồi.”
“Không, nàng ấy vẫn ở đây.” – hắn chạm vào ngực nàng. “Trong từng nhịp tim.”
Bên ngoài, trăng đỏ mọc lên, sương chuyển màu máu. Bỗng nhiên, đất rung lên. Từ dưới núi, một tiếng gầm vọng đến, như hàng ngàn linh hồn kêu khóc. Kỳ Vô Huyết xuất hiện giữa màn sương, ánh mắt lạnh như tuyết. “Ngươi thật ngu ngốc, Diệp Trạm. Gọi nàng trở lại là mở lại phong ấn.”
Vân Dao – giờ lại là Tô Yên – sững người. “Phong ấn gì?”
“Đài Hoa mà ngươi dựng, nó không chỉ khóa Thiên và Ma. Nó còn giữ trong đó Hồn Mẫu, thực thể gốc của cả hai giới. Khi ngươi tỉnh, phong ấn tan, Hồn Mẫu sẽ trở lại, nuốt cả tam giới.”
Gió rít lên. Từ phía chân núi, mặt đất nứt toác, ánh sáng đen bốc lên như cơn bão. Diệp Trạm kéo nàng vào lòng: “Chúng ta phải đi. Giữ nàng an toàn là cách duy nhất cứu tất cả.”
Kỳ Vô Huyết bật cười: “Cứu? Ngươi giết nàng một lần chưa đủ sao? Giờ lại muốn lợi dụng nàng nữa ư?”
“Câm miệng!” – Diệp Trạm rút kiếm, linh lực trắng bừng lên. “Lần này ta bảo vệ nàng, dù phải chết lần nữa.”
Vô Huyết lao tới, hai kiếm chạm nhau, ánh sáng nổ tung. Tô Yên bị hất văng ra, ngã xuống chân tượng. Máu từ miệng nàng chảy ra, thấm vào đá.
Khi giọt máu ấy rơi, pho tượng phát sáng, tiếng thì thầm vọng khắp trời: “Ta… đói… ba trăm năm rồi…”
Một luồng khí đen trào lên, bao phủ cả đỉnh núi. Cả Diệp Trạm lẫn Kỳ Vô Huyết đều ngừng tay. Từ giữa ánh sáng đen, một hình dáng khổng lồ đang thức giấc — thân người, đầu rồng, mắt đỏ như lửa. Chính là Hồn Mẫu, cội nguồn của mọi linh lực.
Tô Yên gượng đứng, đôi mắt đổi màu, nửa đỏ, nửa vàng. Trong tâm trí nàng vang lên hai giọng nói – một là của Vân Dao, một là của Yên: “Giết nó!” – “Không, hãy phong ấn lại.”
Nàng gào lên, tay giơ cao, Huyết Ảnh Kiếm xuất hiện. “Ta là ai? Vân Dao hay Tô Yên? Là người hay thần?”
Diệp Trạm hét: “Là ngươi! Không cần danh, không cần kiếp! Là linh hồn của chính ngươi!”
Lời nói ấy như sét đánh. Nàng thu toàn bộ linh lực, đâm kiếm vào tim mình. Máu trào ra, hòa vào ánh sáng đỏ, tạo nên vòng tròn khổng lồ. Hồn Mẫu thét lên, bị kéo ngược trở lại cánh cửa hư không. Khi cửa khép, gió ngừng, sương tan, và ánh trăng trở lại trắng bạc.
Nàng gục trong tay Diệp Trạm, giọng khẽ: “Cuối cùng, ta cũng được chọn số phận của chính mình.”
“Không, nàng sẽ sống.”
“Không ai có thể sống sau khi phong ấn Hồn Mẫu. Nhưng ít nhất, lần này, ta không hận.”
Nàng mỉm cười, đôi mắt dần khép. Từ giữa ngực nàng, một cánh hoa đỏ bay lên, tan vào bầu trời. Diệp Trạm ôm lấy thân thể ấy, lặng lẽ, không tiếng khóc. Gió đưa tiếng thì thầm của nàng tan trong không trung:
“Nếu có kiếp nữa, đừng tìm ta, ta muốn bình yên.”
Ba trăm năm sau, trên núi Tuyết Phong, mỗi mùa xuân lại nở duy nhất một đóa hoa đỏ. Người đời gọi là Hoa Cô Phách, loài hoa chỉ mọc nơi có tình yêu vượt qua cả thiên đạo.