huyết ảnh đài hoa

Chương 6: Thiên Giới Phá Luân


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trên tầng mây thứ chín, Thiên Giới rực sáng trong ánh linh quang vĩnh cửu. Cung điện vàng trải dài bất tận, hạc trắng bay quanh, tiếng chuông ngân vọng như lời tụng ca cho kẻ đã khuất. Nhưng hôm nay, linh quang ấy bỗng trở nên nhợt nhạt, vì giữa cổng Nam Thiên Môn, một luồng sáng đỏ rực đang xé toang bầu trời. Đó không phải ánh sáng của Thần, mà là Huyết Ảnh Chi Khí – thứ khí huyết từng bị cấm xuất hiện từ vạn năm trước.

Lạc Vân Dao – nay là Huyết Ảnh Thần, bước ra từ lốc xoáy đỏ. Mái tóc nàng dài và đen như mực, đôi mắt ánh vàng đan đỏ, không còn là tiên nhân, cũng chẳng còn là phàm nữ. Từng bước chân nàng đi qua, đất trời nứt nẻ, linh khí chao đảo. Giữa điện Thần Uy, chư thần đồng loạt mở mắt, ánh sáng trên vầng trán rọi thẳng lên trời.

“Là nàng… kẻ phản nghịch năm xưa.”

“Không thể nào, linh hồn đó đã bị diệt!”

“Không, nàng đã vượt qua luân hồi, hợp tiên với ma, phá cả thiên đạo.”

Vân Dao đứng giữa cổng trời, gió cuốn tung áo choàng đỏ, giọng nói của nàng vọng khắp chín tầng mây:

“Các ngươi gọi ta là nghịch đồ, nhưng chính các ngươi mới là kẻ phản thiên đạo. Thiên giới, từ lâu đã không còn xứng là nơi của công chính.”

Từ phía xa, Thượng Thần Diệp Trạm xuất hiện, áo trắng phiêu dật, mắt ánh buồn. Hắn đã trở lại vị trí cũ – người canh giữ luật Trời, nhưng ánh mắt hắn không còn lạnh như xưa.

“Vân Dao, dừng lại đi. Ngươi đã vượt khỏi lẽ tự nhiên. Thiên Giới sẽ không dung.”

Nàng cười nhạt: “Lẽ tự nhiên sao? Lẽ tự nhiên là giết ta vì một tội không tồn tại ư? Là biến yêu thành tội, biến chân thành thành phản nghịch?”

“Ta biết ta sai.” – Hắn hạ giọng. “Nhưng nếu ngươi diệt Thiên Giới, vô số sinh linh sẽ bị cuốn theo.”

“Vậy họ có đáng sống trong một thế giới dối trá?”

Cánh tay nàng giơ lên, từ mặt đất mọc lên hàng vạn cánh hoa đỏ, từng đóa biến thành lưỡi kiếm, vươn lên xuyên qua các tầng mây. Trời đất rung chuyển, tiếng chuông Thiên Cung nổ tung. Hàng trăm tiên quan bay ra ngăn cản, nhưng chỉ trong nháy mắt, họ hóa tro bụi.

Một bóng người từ sau lưng nàng lao đến – Kỳ Vô Huyết. “Để ta giúp ngươi!”

Nàng khẽ lắc đầu. “Không. Đây là ân oán của ta.”

Hắn dừng lại, trong mắt ánh lên sự ngưỡng vọng xen lẫn tiếc thương. “Ngươi đúng là sinh ra để cô độc.”

Nàng đáp: “Chỉ có cô độc mới khiến ta sống sót đến ngày hôm nay.”

Trận chiến mở ra. Ba tầng trời sụp đổ, linh hồn thần nhân kêu gào. Diệp Trạm dùng kiếm Thần Uy chống lại Huyết Ảnh Kiếm của nàng. Mỗi nhát chém là sự giằng xé giữa hai kẻ từng yêu, từng hận. Mây tan, sét giáng, máu đỏ nhuộm trời.

“Vì sao ngươi không hận ta?” – nàng hét lên.

“Ta hận chính mình.” – hắn đáp, máu tràn nơi khóe miệng.

“Vậy ngươi chết đi cho ta giải thoát!”

Kiếm nàng đâm thẳng, xuyên qua vai hắn. Hắn vẫn nắm chặt lưỡi kiếm, tay run rẩy: “Nếu cái chết của ta có thể khiến nàng thôi hận, ta tình nguyện.”

Trong khoảnh khắc ấy, tim nàng thắt lại. Linh hồn thiện trong cơ thể gào lên: “Đủ rồi, đừng giết hắn!”

Nhưng phần ma lại thì thầm: “Chỉ khi máu hắn rơi, Huyết Ảnh Đài mới hoàn tất.”

Hai tiếng nói va vào nhau, khiến Vân Dao đau đớn quỳ xuống, máu từ mắt rơi thành lệ.

Diệp Trạm chạm tay lên mặt nàng, giọng khẽ như gió:

“Ta đã thấy tương lai, Vân Dao. Huyết Ảnh Đài không phải là công cụ hủy diệt, mà là phong ấn. Khi hoàn thành, nó sẽ khóa vĩnh viễn cánh cửa giữa tiên và ma. Nhưng người giữ đài… sẽ tan biến.”

Nàng sững người. “Vì sao ta không biết điều đó?”

“Vì Thiên Đạo sợ ngươi biết.”

“Và ngươi biết, nhưng vẫn để ta đi đến đây?”

“Vì chỉ có ngươi đủ mạnh để làm điều ấy.”

Nàng bật cười, tiếng cười run rẩy: “Hóa ra ta chỉ là công cụ… từ đầu đến cuối.”

“Không! Ngươi là cứu tinh.” – hắn nắm tay nàng, ánh mắt rực sáng. “Nếu ta là kẻ tội đồ, thì hãy để tội đồ này chết cùng ngươi.”

Trời đất rung chuyển dữ dội. Huyết Ảnh Đài hiện lên giữa tầng mây, kết giới của Thiên Giới nứt vỡ. Từng cột sáng nối liền hai cõi tiên – ma. Linh hồn của vạn vật đổ dồn về trung tâm, xoáy quanh Vân Dao. Nàng cảm nhận được tất cả – đau đớn, yêu thương, phản bội, cả nỗi cô đơn của chính mình.

“Thiên giới, ma giới, nhân gian… tất cả chỉ là một vòng lặp.” – nàng nói, giọng bình thản lạ thường. “Nếu phải có người kết thúc, thì ta chấp nhận.”

Nàng xoay người, hướng về Diệp Trạm: “Nếu có kiếp sau, đừng để ta sinh ra trong thế giới của luật lệ.”

“Ta sẽ tìm nàng, dù phải đi ngược dòng luân hồi.”

Ánh sáng đỏ bùng nổ. Cả Thiên Giới rung chuyển. Những tòa cung điện đổ sụp, ánh sáng linh quang tắt lịm, thay vào đó là màn đêm đỏ như máu. Vân Dao giơ tay, hòa máu của mình vào tim Diệp Trạm, hai linh hồn nhập lại. Giữa không trung, họ hóa thành cơn lốc đỏ, rồi tan biến.

Khi ánh sáng tắt, Thiên Giới rơi vào tĩnh lặng. Mưa máu rơi suốt bảy ngày. Trên nền đất trắng, mọc lên một đài sen đỏ rực, từ đó phát ra ánh sáng dịu êm. Người ta gọi nơi ấy là Đài Hoa Cứu Chuộc.

Ngàn năm sau, các thế giới đều quên đi tên của nàng, chỉ còn truyền rằng:

Khi Huyết Nguyệt mọc lên, sẽ có một nữ thần bước ra từ hoa đỏ, mang trong mình nụ cười của cả thiên giới lẫn ma giới. Nàng không phán xét, không trừng phạt, chỉ đưa tay khẽ chạm vào linh hồn kẻ có tội, để họ thấy chính bản thân mình.

Trong gió đêm, người ta nói, đôi khi vẫn thấy bóng áo đỏ đứng trên mây, nhìn xuống nhân gian, khẽ nói:

“Báo thù chỉ là khởi đầu… Tha thứ mới là tận cùng của quyền lực.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×