Ba trăm năm nữa lại trôi qua như một giấc mộng dài không hồi kết. Nhân gian đổi thay, núi non biến dạng, sông ngòi cạn dòng, thành thị mọc lên rồi sụp đổ trong bụi thời gian. Thế nhưng trên đỉnh Tuyết Phong, vẫn có một đóa hoa đỏ duy nhất nở vào đêm trăng đầu xuân, tỏa ra mùi hương lạnh lẽo như máu, như kỷ niệm bị chôn vùi. Dưới gốc hoa ấy có một người đàn ông ngồi lặng, tóc đã trắng xóa nhưng dung nhan không đổi, ánh mắt vẫn sâu thẳm như vực — Diệp Trạm, kẻ đã qua vô số vòng luân hồi mà không chịu chết, vì mang trong tim một cánh hoa không tàn.
Ba trăm năm ấy, hắn lang bạt khắp cõi người. Hắn từng sống như kẻ hành khất, từng làm tướng soái, từng ẩn mình làm đạo sĩ chữa bệnh cho dân, từng đi qua chiến trường và nghĩa địa, nhìn thiên hạ đổi chủ, nhìn nhân tâm biến sắc. Mỗi nơi hắn đi qua, nếu có trăng đỏ, hoa đào máu lại nở, và hắn biết, nàng vẫn còn đâu đó trong cõi luân hồi này, chỉ là hắn chưa tìm thấy.
Một đêm, khi mưa xuân vừa tạnh, Diệp Trạm ghé một ngôi miếu nhỏ bên bìa rừng. Trong miếu, có một thiếu nữ đang thắp hương, dáng người gầy gò, gương mặt mảnh khảnh, đôi mắt đen sâu thẳm. Cô tên Liên Tâm, là cô nhi trong làng, sống bằng nghề dệt vải và viết bùa. Khi nhìn thấy hắn, cô thoáng sững người, như thể gặp lại một người quen trong mơ. “Tiền bối, người có chuyện muốn cầu?” Hắn khẽ lắc đầu, giọng trầm như gió: “Ta chỉ muốn hỏi… ngươi có từng mơ thấy một cánh hoa đỏ không?” Cô ngẩn ngơ, rồi gật nhẹ. “Đêm nào ta cũng mơ thấy. Trong mơ có tiếng gọi ta, rất xa, rất buồn.” Hắn nhìn đôi mắt ấy, trong lòng run lên. Mắt cô không đỏ, không vàng, nhưng trong đáy mắt có ánh sáng hệt như đêm Huyết Nguyệt năm xưa.
Những ngày sau đó, Diệp Trạm ở lại ngôi làng nhỏ, giúp dân tu sửa cầu, đắp đê, trừ tà. Liên Tâm thường đến mang cơm, dần dần quen thuộc. Cô kể về giấc mơ kỳ lạ: mỗi khi trăng tròn, cô thấy mình đứng giữa biển hoa đỏ, có người nắm tay dắt đi, nhưng chưa bao giờ thấy rõ mặt. Một đêm nọ, khi trăng mọc, cô bật dậy, chạy ra ngoài. Diệp Trạm đang ngồi dưới gốc liễu, ngẩng đầu nhìn trời. Cô khẽ nói: “Ta lại thấy mơ rồi, vẫn là cánh hoa ấy.” Hắn đáp: “Bởi vì ký ức ngươi vẫn còn, dù ngươi không nhớ.” Cô hỏi: “Ký ức gì?” Hắn chỉ mỉm cười: “Cái mà cả trời đất đều muốn quên.”
Từ hôm ấy, hoa đỏ bắt đầu nở rải rác quanh làng. Người dân sợ hãi, gọi là điềm xấu. Diệp Trạm hiểu rằng vòng luân hồi đang dần mở ra, và Hồn Mẫu chưa chết hẳn. Nếu nó thức dậy, cả tam giới lại rơi vào hỗn loạn. Hắn phải phong ấn một lần nữa, nhưng phong ấn ấy cần đến người đã khởi tạo — Vân Dao, mà giờ chính là Liên Tâm.
Đêm rằm tháng bảy, mây đen che kín trời. Trong lòng đất, những linh khí tối tăm rục rịch. Diệp Trạm đứng bên sông, rải tro hoa đỏ xuống nước, miệng đọc chú cổ. Liên Tâm xuất hiện sau lưng, gió thổi tóc cô bay như dải lụa. “Ngươi biết hết phải không?” Hắn quay lại: “Phải. Ngươi là nàng, ta là tội nhân. Cả hai chúng ta bị trói buộc trong bánh xe luân hồi này.” Cô cười nhẹ, giọng buồn: “Nếu thật vậy, ngươi có hối hận không?” Hắn đáp: “Không. Nếu có kiếp nào khác, ta vẫn muốn tìm lại ngươi, dù phải chết mãi mãi.”
Mặt đất bắt đầu rung chuyển. Hơi thở của Hồn Mẫu bốc lên từ khe nứt. Liên Tâm ôm đầu, ký ức đổ ập về như sóng: những tiếng thét, mùi máu, ánh trăng đỏ, gương mặt của chính mình trong lửa. Cô gào lên, ngã xuống, mái tóc chuyển đỏ, trên trán hiện ra ấn ký của Huyết Ảnh Thần. Gió rít, nước sông sôi sục, từng linh hồn xám tràn ra khỏi mặt đất. Diệp Trạm chạy đến, giữ lấy vai cô. “Nghe ta, đừng để nó chiếm lấy!” Cô thở dốc, giọng xen lẫn hai tầng âm: một trong trẻo, một u tối. “Ta là ai? Tô Yên? Vân Dao? Hay là thứ quái vật mà các ngươi tạo nên?” “Ngươi là ngươi.” – hắn nói, ánh mắt kiên định. “Không cần tên, không cần quá khứ, chỉ cần là ngươi.”
Ánh trăng bị che khuất. Từ trong bóng tối, thân hình khổng lồ của Hồn Mẫu trồi lên, đôi mắt đỏ như địa ngục. Giọng nói ầm ầm vang khắp đất trời: “Ngươi tưởng giết ta dễ sao, Huyết Ảnh? Máu ngươi là mạch ta, oán ngươi là sức ta. Hủy ngươi, ta sẽ tái sinh.” Liên Tâm – Vân Dao siết chặt tay, ngẩng đầu nhìn quái thể. “Nếu ngươi là ta, vậy ta chính là sự kết thúc của ngươi.”
Nàng nhảy lên, toàn thân phát sáng. Diệp Trạm vung kiếm, chém đứt dây xích linh hồn nối nàng với Hồn Mẫu. Tiếng nổ xé trời. Mây tản, gió lặng. Giữa không trung, hai luồng sáng đỏ và đen quấn vào nhau, như hai con rồng giao chiến. Đất rung, núi đổ, nước sông dâng lên tràn cả đồng bằng. Người dân trong làng quỳ xuống cầu nguyện, nhìn lên thấy một đóa hoa đỏ khổng lồ nở giữa trời, rồi vụt tắt.
Khi bình minh đến, tất cả im lặng. Sông lặng, mây tan, hoa rơi như mưa. Ở giữa bờ cát, Diệp Trạm quỳ bên một thân thể nhỏ bé. Liên Tâm nằm đó, gương mặt bình yên, môi khẽ mỉm cười. Máu đã ngừng chảy, nhưng vết ấn trên trán vẫn rực sáng. Hắn ôm nàng vào lòng, thì thầm: “Ngươi lại cứu thế giới này, nhưng ai sẽ cứu ngươi?”
Trên trời, ánh sáng đỏ tan ra thành từng cánh hoa, bay theo gió, rơi xuống khắp nhân gian. Mỗi nơi cánh hoa chạm tới, đất nở hoa đỏ nhỏ bé. Từ đó, người ta gọi chúng là Hoa Luân Hồi, biểu tượng cho sự cứu rỗi. Diệp Trạm đi theo hướng gió, mang thân thể nàng lên đỉnh Tuyết Phong, chôn cạnh gốc Huyết Hoa đầu tiên. Hắn đặt cánh hoa cuối cùng lên ngực nàng, cúi đầu khẽ nói: “Nếu lần sau ngươi lại quên ta, ta vẫn sẽ nhận ra ánh mắt ấy, dù ở kiếp nào.”
Trăm năm sau, trên đỉnh núi, người ta thấy một bé gái chơi giữa rừng hoa đỏ. Cô bé cười trong sáng, đôi mắt ánh vàng nhạt, và khi gió thổi, tiếng cười ấy vang như tiếng chuông Thiên giới. Một lão đạo đi ngang dừng lại, khẽ nói: “Hoa nở, người về. Luân hồi chưa khép.”
Đêm xuống, giữa bầu trời trong vắt, một ngôi sao đỏ rực sáng hơn tất cả. Dưới ánh sao ấy, linh hồn lang thang của Diệp Trạm vẫn ngồi nơi cũ, tay cầm đóa hoa không héo, ánh mắt hướng về chân trời. Hắn mỉm cười, khẽ nói với gió:
“Lần này, ta sẽ để nàng sống, dù ta phải quên.”
Và khi trăng tròn xuất hiện, bóng của hai người — một đỏ, một trắng — lại hòa làm một giữa biển hoa, như khúc ca bất tận về hận thù, yêu thương và chu kỳ vĩnh hằng của thế giới.