Bầu trời năm ấy trong như pha lê, ánh trăng bạc phủ lên từng dãy núi, từng mái nhà trong kinh đô mới của nhân gian, nơi con người đã dựng nên đế quốc hùng mạnh sau ba trăm năm thái bình. Ít ai biết rằng, nền thái bình ấy được xây trên tro tàn của một kỷ nguyên cũ, nơi máu thần, máu ma từng hòa làm một. Và cũng chẳng ai hay rằng, giữa phồn hoa náo nhiệt, một đứa trẻ đang lớn lên mang trong mình mạch máu của Huyết Ảnh Thần — đứa trẻ ấy tên Vân Ca.
Vân Ca năm mười sáu tuổi, sống ở Thanh Vân Tự, ngôi chùa cổ nằm giữa dãy Tuyết Phong – nơi năm xưa từng chôn một đóa hoa đỏ không tàn. Nàng không nhớ vì sao sư phụ lại nhặt được mình trong đêm bão tuyết, chỉ biết khi mở mắt, trong lòng bàn tay nàng đã có một vết bớt hình hoa sen đỏ. Từ nhỏ, nàng khác người. Mắt nàng có sắc vàng nhạt, đôi khi ánh lên như có lửa. Nàng có thể nghe được tiếng cây cỏ thì thầm, thấy được bóng mờ của người đã chết. Dân làng sợ hãi, gọi nàng là “Hóa Linh Nữ”, đứa con của ma. Nhưng sư phụ nàng – lão thiền giả Thiên Tịnh – lại mỉm cười nói: “Thế giới không chỉ có thiện hay ác, con là ranh giới giữa hai điều đó.”
Vân Ca lớn lên trong cô tịch. Nàng học cách thổi tiêu, đọc kinh, luyện kiếm để trừ tà. Dù lòng vẫn trống rỗng, nhưng trong mơ, nàng luôn thấy một cánh đồng đỏ rực, giữa đó có một người đàn ông ngồi dưới trăng, tay cầm hoa, khẽ gọi: “Vân Dao.” Mỗi lần tỉnh dậy, nàng đều cảm thấy tim mình đau nhói như có ai bóp nghẹt.
Một ngày đầu hạ, có đoàn sứ thần từ kinh đô đến Thanh Vân Tự xin nước thiêng. Dẫn đầu là một tướng trẻ tên Lạc Minh, đôi mắt sắc như gươm, khí chất khác thường. Khi nhìn thấy Vân Ca, hắn khựng lại, ánh nhìn phức tạp như nhận ra điều gì sâu xa. Hắn hỏi: “Cô nương là người ở đây?”
Nàng gật đầu, đáp nhẹ: “Phải. Ta chỉ là kẻ gõ mõ tụng kinh.”
Hắn nhìn vào tay nàng, nơi vết bớt hoa sen lóe sáng khi ánh nắng chiếu qua. “Ngươi từng thấy hoa đỏ chưa?”
Nàng thoáng giật mình. “Hoa đỏ nào?”
Hắn mỉm cười: “Loài hoa chỉ nở khi trời mưa máu. Người ta gọi nó là Huyết Hoa. Ở kinh đô, gần đây loài ấy đang mọc lên quanh hoàng thành.”
Từ ngày đó, tâm Vân Ca chẳng còn yên. Đêm về, vết bớt trên tay nàng cháy rực, trong đầu vang tiếng gọi xa xăm: “Ngươi không thể trốn mãi. Thiên đạo chưa khép.” Nàng gục xuống, máu từ lòng bàn tay nhỏ xuống sàn, hóa thành một cánh hoa thật. Sư phụ Thiên Tịnh thấy vậy, ánh mắt đau buồn. “Vân Ca, con không phải người phàm. Ba trăm năm trước, con đã từng cứu thế giới này. Giờ con lại phải gánh lấy vận mệnh cũ.”
Nàng hoảng sợ: “Cứu thế giới ư? Con chỉ là một kẻ bình thường.”
“Không. Con là kết tinh của Vân Dao và Diệp Trạm – hai linh hồn vượt khỏi thiên đạo. Máu của con là sợi dây kết nối giữa các giới.”
Tin sét đánh khiến nàng không nói nên lời. Sư phụ kể, sau đại chiến Hồn Mẫu, luồng sinh khí cuối cùng của Huyết Ảnh Thần hóa thành đóa Hoa Cô Phách. Khi nhân gian đạt đến chu kỳ mới, hoa ấy nở lại, sinh ra nàng. Nàng không chỉ là người, mà là Mầm Thiên Đạo mới.
Đêm ấy, Vân Ca rời chùa, đi theo linh cảm hướng về kinh đô. Lạc Minh đón nàng giữa rừng, nói: “Ta biết ngươi sẽ đi. Trên đường, ta phải bảo vệ ngươi.”
“Vì sao?”
“Vì ta là hậu duệ của Diệp Trạm.”
Câu nói ấy khiến nàng lặng người. Hắn cúi đầu, giọng trầm: “Tổ tiên ta từng để mất người mình yêu, nên đời đời cháu con đều mang lời thề: nếu Huyết Hoa nở, phải tìm người giữ nó.”
Hai người cùng đi qua rừng sâu, qua đồng hoang, gặp bão, gặp quỷ hồn, gặp những nơi bị Huyết Hoa nuốt linh khí. Mỗi nơi họ đi qua, Vân Ca lại cảm nhận ký ức trỗi dậy – những trận chiến, những lời hứa, những ánh mắt cũ. Cô dần nhớ ra tất cả. Mỗi khi trăng đỏ mọc, linh hồn Huyết Ảnh trong cô thức dậy, máu nàng cháy như lửa, tóc biến đỏ, giọng nói vang vọng nghìn kiếp. Nhưng Lạc Minh luôn ở bên, giữ lấy tay nàng, thì thầm: “Đừng để thù hận chiếm lấy. Hãy là chính ngươi.”
Một đêm, giữa sa mạc phương Bắc, họ đến tàn tích của Thiên Cung xưa. Từ giữa đống đá vỡ, giọng nói cổ xưa vang lên: “Ngươi trở lại rồi, Huyết Ảnh Thần.” Trước mặt họ hiện ra Thiên Luân Trụ, vật còn sót lại của Thiên giới. Từ trong đó, một luồng ánh sáng trắng lao ra, biến thành bóng hình Diệp Trạm – không còn là người, mà là ký ức sống của thiên đạo.
“Vân Dao.” – giọng hắn vang lên.
Vân Ca khụy xuống, nước mắt rơi không ngừng. “Không… ta là Vân Ca.”
“Không, ngươi là cả hai. Ngươi là kết thúc và khởi đầu.”
Thiên Luân Trụ bắt đầu rung, các ký hiệu cổ phát sáng. Trời chuyển đỏ, đất nứt toác, ma khí từ lòng đất bốc lên. Một giọng nói khác vang vọng, mạnh hơn, sâu hơn – chính là tàn hồn của Hồn Mẫu còn sót. “Huyết Ảnh, ngươi tưởng phong ấn ta mãi sao? Ngươi chính là ta, ta chính là ngươi. Chúng ta chỉ khác nhau bởi cái tên.”
Vân Ca đứng lên, tóc tung bay, ánh mắt rực lửa. “Ngươi sai rồi. Ta đã không còn hận. Ta chỉ muốn kết thúc chu kỳ này.”
Hồn Mẫu cười vang: “Không có kết thúc. Chỉ có luân hồi.”
“Vậy ta sẽ phá cả luân hồi.”
Nàng nắm tay Lạc Minh, kéo hắn vào trung tâm Thiên Luân Trụ. Cả hai hợp linh lực, máu hòa làm một, tạo nên luồng sáng khổng lồ. Trời đất sáng rực, linh hồn Diệp Trạm mỉm cười tan biến. Trong ánh sáng ấy, giọng của hắn vọng lại: “Cảm ơn vì đã chọn sống, không chọn hận.”
Khi ánh sáng tan, chỉ còn Vân Ca nằm trên nền cát, gió thổi nhẹ qua. Hồn Mẫu biến mất, Thiên Luân Trụ sụp đổ. Lạc Minh ôm nàng, hỏi nhỏ: “Ngươi có hối hận không?”
Nàng cười, giọng yếu nhưng bình yên: “Không. Vì lần đầu tiên, ta được tự do, không là thần, không là ma, chỉ là người.”
Hắn đáp: “Nếu là người, ngươi sẽ quên ta.”
“Vậy ngươi hãy khiến ta nhớ, ở kiếp nào cũng được.”
Trời dần hửng sáng. Từ nơi họ nằm, đất nở đầy hoa đỏ, nhưng sắc hoa lần này không còn như máu, mà ánh lên rực rỡ như bình minh. Gió mang hương hoa đi khắp nhân gian. Người đời kể rằng, năm ấy trời không còn chia ba giới, tiên không ở trên, ma không ở dưới, tất cả đều sống chung trong một cõi duy nhất, gọi là Giới Hoa Sinh.
Trên đỉnh Tuyết Phong, nơi khởi đầu và kết thúc, một đóa hoa nở muộn hơn mọi đóa khác. Trong tim hoa có hình người con gái ngủ yên, môi khẽ cười. Mỗi khi gió thổi, cánh hoa rung nhẹ, vang tiếng thì thầm:
“Thiên đạo không sinh ra để giam giữ. Nó sinh ra để yêu thương.”
Và thế là, vòng xoáy của máu, hận và yêu cuối cùng cũng dừng lại — không bằng một trận chiến, mà bằng sự thức tỉnh của trái tim.