Ánh sáng tràn ngập. Bầu trời không còn màu, chỉ còn trôi nổi giữa vô tận là một không gian trắng rực – như bên trong chính ánh mắt của thần linh.
Diên Hạo – hay Lăng Hạo của kiếp trước – bước chậm qua biển sương. Dưới chân hắn không phải đất, mà là ký ức. Mỗi bước đi, mặt đất lại hiện lên những hình ảnh cũ: thôn Hắc Thủy cháy, máu tràn qua ngọn đèn, Tô Dao khóc giữa đêm, chính hắn gào thét trong vô vọng.
Tất cả đều là thật. Tất cả đều là một phần của hắn.
Phía trước, một chiếc gương khổng lồ xuất hiện. Trong gương là hắn – nhưng không phải Diên Hạo, cũng không hẳn là Lăng Hạo.
Người trong gương mang áo đỏ, mái tóc đen như mực, đôi mắt tím ngả bạc, tỏa ánh sáng lạnh như trăng máu.
“Ngươi đã trở lại.” – giọng hắn vang vọng, trầm và dày như sấm.
Lăng Hạo nhìn thẳng. “Ngươi là Đăng Thiên.”
“Không. Ta là ngươi khi không còn sợ hãi.”
Không khí xung quanh rung lên. Mặt đất nứt, từ những khe nứt, máu và ánh sáng cùng trào ra, xoắn lấy nhau thành những chuỗi xoắn khổng lồ bao quanh hai người.
“Ngươi vẫn muốn chiếm lấy ta sao?” – Lăng Hạo hỏi.
“Không, ta muốn ngươi nhớ. Ngươi từng là ta – kẻ đã dám thách thức cả thiên đạo, chỉ để bảo vệ thứ gọi là tự do. Nhưng ngươi lại quỳ trước thứ tình cảm yếu đuối, để một người đàn bà kéo ngươi khỏi đỉnh cao. Ngươi gọi đó là tình yêu ư? Hay là xiềng xích mới?”
“Ta gọi đó là nhân tính.” – Lăng Hạo đáp bình thản.
“Nhân tính giết ngươi, khiến ngươi đau khổ, khiến ngươi phải chết.”
“Nhưng nó cũng khiến ta biết sống.”
Đăng Thiên cười khan, tiếng cười khiến không gian rung động. “Thú vị. Nếu vậy, để xem nhân tính có đủ mạnh để cứu ngươi lần nữa không.”
Hắn giơ tay, hàng vạn sợi máu bắn ra từ hư không, tạo thành trận đồ khổng lồ. Từng sợi biến thành linh hồn đã từng bị Đăng Thiên nuốt sống – hàng ngàn khuôn mặt gào khóc, lao về phía Lăng Hạo.
Không tránh né, Lăng Hạo nhắm mắt, giơ tay ra. Ánh sáng trắng từ ngực hắn tỏa ra, hòa cùng những linh hồn kia.
“Ngươi làm gì vậy?” – Đăng Thiên quát.
“Ta giải thoát họ.”
Những linh hồn chạm vào hắn, rồi tan dần thành ánh sáng, không còn oán hận. Mỗi linh hồn tan đi, ánh sáng quanh Lăng Hạo lại sáng thêm một chút.
“Ngươi nghĩ ánh sáng có thể thắng máu sao?” – Đăng Thiên gào lên, nắm tay lại. Biển máu dưới chân sôi sục, trào lên thành sóng đỏ.
“Không.” – Lăng Hạo mở mắt, đôi đồng tử chuyển bạc. “Nhưng ánh sáng có thể soi rõ bóng tối.”
Hắn dậm chân, mặt đất nổ tung. Một cột sáng bạc khổng lồ phóng thẳng lên trời, chạm vào đỉnh không gian. Toàn bộ biển máu bị xé đôi, và trong khoảnh khắc ấy, Lăng Hạo thấy mọi thứ – thấy nguồn gốc thật sự của Đăng Thiên.
Hình ảnh lướt qua: một chiến trường cổ đại, nơi thiên đạo phán quyết. Hàng triệu người quỳ dưới đất, chỉ một người đứng – Đăng Thiên. Hắn giơ ngọn đèn đỏ lên, hô lớn:
“Nếu máu là tội lỗi, thì ta sẽ lấy máu mà viết lại đạo trời!”
Nhưng thiên đạo đã giáng xuống một luồng sáng khổng lồ, xóa tan tất cả. Chỉ còn lại một linh hồn bị chia đôi – một nửa là máu, một nửa là ánh sáng.
Và thế là Đăng Thiên và Lăng Hạo được sinh ra.
“Ngươi thấy rồi.” – Đăng Thiên nói khẽ, giọng trầm đi. “Không có ta, ngươi chẳng tồn tại. Ta là phần bị chối bỏ của ngươi, phần ngươi không dám nhìn thẳng.”
“Có lẽ đúng.” – Lăng Hạo gật nhẹ. “Nhưng đã đến lúc ta không cần chối bỏ nữa.”
Hắn bước đến gần, đưa tay chạm vào ngực Đăng Thiên.
“Ngươi làm gì?” – Đăng Thiên nghiến răng.
“Ta không giết ngươi. Ta sẽ dung hòa ngươi.”
“Điên rồ! Không ai có thể dung hòa máu và linh hồn!”
“Vậy ta sẽ là kẻ đầu tiên.”
Ánh sáng trắng từ lòng bàn tay hắn tỏa ra, hòa với ánh đỏ từ tim Đăng Thiên. Hai người bị kéo lại, ánh sáng và máu hòa thành xoắn ốc. Tiếng gào thét vang dội khắp hư không.
Không gian nổ tung. Cả thế giới trắng vỡ vụn, thay bằng vũ trụ mênh mông, đầy sao tím. Ở giữa, hai linh hồn hòa vào một – một Lăng Hạo mới, đôi mắt không còn chia màu, mà rực sáng như sao.
“Ngươi... thật sự làm được...” – tiếng Đăng Thiên yếu dần.
“Ngươi không biến mất. Ngươi sẽ sống trong ta, như phần sức mạnh ta cần.”
“Còn ngươi sẽ sống với vết thương của ta.”
“Đó là cái giá công bằng.”
Tất cả chìm vào im lặng. Ánh sáng bùng lên một lần cuối.
Khi Lăng Hạo mở mắt, hắn đang nằm giữa cánh đồng hoa trắng. Gió nhẹ thổi, trời xanh bình yên. Bên cạnh là Tô Dao, đang ngủ yên, đôi tay vẫn giữ chặt ngọn đèn đỏ.
Hắn ngồi dậy, nhìn quanh. Không còn máu, không còn cổng, không còn sương. Chỉ có ánh sáng mờ dịu của bình minh.
“Đây là đâu?” – hắn khẽ hỏi.
Từ trong gió, giọng của Đăng Thiên vang lên như hơi thở:
“Không còn là tam giới. Đây là thế giới mới – nơi không có thiên đạo, không có định mệnh. Ngươi đã phá vỡ vòng luân hồi.”
Hắn cười khẽ. “Vậy là... ta đã thắng?”
“Không ai thắng. Chỉ có tồn tại.”
Tô Dao tỉnh lại. Khi thấy hắn, nàng bật dậy, nước mắt trào ra. “Ngươi... ngươi sống!”
Hắn nắm lấy tay nàng, bàn tay ấm áp như chưa từng chết. “Ta hứa mà. Ta sẽ trở lại.”
“Ngươi... khác rồi.” – nàng khẽ nói. “Ánh mắt ngươi không còn hai màu nữa.”
“Vì ta không còn chia hai nữa.” – Hắn cười. “Ta là ta.”
Ngọn đèn đỏ bên cạnh khẽ rung. Trong ngọn lửa, hình bóng của Đăng Thiên hiện lên thoáng qua, mỉm cười rồi tan biến như khói.
“Giờ thì sao?” – Tô Dao hỏi, ngẩng nhìn bầu trời.
“Giờ chúng ta sống.” – Hắn đáp. “Không vì thiên, không vì ma, không vì oán hận. Chỉ sống.”
Nàng tựa đầu vào vai hắn. Ánh nắng đầu ngày chiếu xuống, soi lên hai người giữa đồng hoa.
Nhưng từ xa, ở tận cùng của không gian mới ấy, một đốm sáng khác khẽ lóe lên – một ngọn đèn thứ hai, ánh xanh lam lạnh lẽo, chớp nháy như nhịp tim.
“Mỗi khi có kẻ phá thiên đạo...” – giọng nói vô hình vang vọng đâu đó – “... thì một đạo mới sẽ sinh ra.”
Lăng Hạo quay đầu, cảm nhận được luồng khí xa xăm ấy. Hắn khẽ nắm tay Tô Dao chặt hơn.
“Có lẽ... tự do thật sự chưa bao giờ tồn tại.”
Tô Dao mỉm cười: “Nhưng ít nhất, ngươi vẫn có ta.”
“Và ta có ngươi.”
Hắn đứng lên, ánh sáng bao quanh cả hai. Mỗi bước đi, hoa nở rộ dưới chân. Ngọn đèn đỏ bay theo, lơ lửng phía sau như trái tim đang đập.
Từ trên cao, bầu trời mở ra, hàng ngàn linh hồn từng bị giam trong Luân Sinh tỏa sáng, hóa thành những vì sao mới.
Đăng Thiên không còn, nhưng máu và ánh sáng của hắn hòa vào vũ trụ, thành một phần của cân bằng mới.
Và giữa vô tận ánh sáng ấy, vang vọng giọng nói cuối cùng:
“Tự do... không phải thoát khỏi thiên đạo.
Tự do là khi ngươi có thể chọn,
và vẫn mỉm cười với cái giá của mình.”
Ánh sáng dần tan. Cánh đồng trắng kéo dài vô tận, chỉ còn hai bóng người nắm tay nhau, đi về phía bình minh không có kết thúc.