Ba năm trôi qua kể từ ngày Cổng Luân Sinh khép lại.
Cốc Huyết Đăng vẫn nằm giữa vùng sương trắng vĩnh hằng. Trời nơi này không bao giờ có trăng, chỉ có mưa phùn rơi mãi. Giữa cốc, ngọn đèn đỏ nhỏ vẫn cháy, ánh sáng không mạnh nhưng đủ để soi mờ một hình bóng ngồi lặng lẽ bên cạnh — Tô Dao.
Mái tóc nàng dài chạm đất, đã chuyển bạc một nửa. Ánh mắt vẫn đẹp nhưng phủ sương mờ của năm tháng. Mỗi đêm, nàng lại châm thêm dầu cho ngọn đèn, khẽ nói thì thầm như nói với người đang ngủ:
“Lăng Hạo, ngươi từng nói sẽ trở lại... Ngươi còn nhớ không?”
Gió khẽ lay, ngọn lửa trong đèn run rẩy. Từ trong đó, đôi khi vang lên âm thanh rất nhỏ, giống như hơi thở. Nàng biết, linh hồn hắn vẫn ở đó, giữa ranh giới sinh tử.
Một lần, khi đêm xuống sâu, nàng nghe thấy giọng nói khẽ vang bên tai:
“Tô Dao...”
Nàng giật mình, nhìn quanh, nhưng không thấy ai.
“Ngươi... vẫn chờ ta sao?”
“Đương nhiên.” – nàng khẽ đáp, giọng run. “Ta đã hứa, sẽ giữ đèn cho ngươi.”
“Cổng Luân Sinh... sắp mở lại. Ánh sáng đang đổi màu.”
“Ta phải làm gì?”
“Đừng sợ... chỉ cần tin.”
Ngọn đèn đột nhiên bùng sáng. Ánh đỏ chuyển thành vàng trắng, sương tan dần, và từ trong luồng sáng đó, một vệt hình người hiện ra — mờ ảo, yếu ớt, nhưng có đôi mắt xám và đỏ quen thuộc.
“Lăng Hạo...” – nàng khẽ gọi, nước mắt tuôn trào.
Hắn mỉm cười, nhưng giọng vang lên như vọng từ xa xăm: “Ta chỉ còn một phần linh hồn. Để trở về, ta phải trải qua Luân Hồi Phản Thiên. Khi ấy, mọi thứ sẽ bắt đầu lại.”
“Ngươi sẽ quên ta sao?”
“Không. Nhưng ta sẽ không còn nhớ như bây giờ. Chỉ cần ngươi giữ đèn, ta sẽ tìm được đường quay lại.”
Ngọn đèn tỏa sáng rực rỡ. Lăng Hạo đưa tay chạm vào má nàng, nhưng ngón tay chỉ xuyên qua không khí. Nụ cười hắn lặng dần trong ánh sáng.
“Đợi ta... kiếp sau.”
Ánh sáng vỡ tung. Cả cốc sáng bừng, rồi mọi thứ trở lại tĩnh lặng. Trên tay Tô Dao, ngọn đèn đã hóa trong suốt, không còn màu máu, chỉ còn một hạt sáng nhỏ nằm trong tim đèn — mầm linh hồn Luân Hồi.
Ba trăm năm trôi qua.
Tam giới đã thay đổi. Thiên Linh Tông chỉ còn là tàn tích bị thời gian nuốt chửng, tiên giới sụp đổ trong những cuộc chiến không tên, còn ma giới thì bị chia cắt bởi vô số thế lực. Nhưng trong hỗn loạn ấy, một truyền thuyết được kể lại:
“Khi ngọn đèn đỏ cháy sáng lần nữa, kẻ phản thiên sẽ trở lại.”
Ở vùng biên viễn phía Nam, có một ngôi làng nhỏ tên Hàn Phong, nằm nép mình bên dãy núi tuyết. Trong một đêm bão, đứa trẻ được sinh ra giữa sấm chớp. Khi cậu cất tiếng khóc đầu tiên, ngọn đèn đỏ ở Cốc Huyết Đăng khẽ rung lên.
Đứa trẻ ấy tên là Diên Hạo.
Trên ngực trái, có một vết ấn mờ hình ngọn đèn.
Hai mươi năm sau.
Diên Hạo lớn lên như một kẻ khác thường. Cậu có đôi mắt xám lẫn đỏ, và trong giấc mơ, luôn thấy một người phụ nữ tóc bạc ngồi bên ngọn đèn đỏ, khẽ mỉm cười với cậu. Mỗi khi tỉnh giấc, trái tim cậu đau nhói, nhưng không biết vì sao.
Trong làng, người ta sợ cậu. Họ nói cậu bị ma nhập, là “đứa trẻ của tai ương”. Chỉ có một người lão hành lang bại – tên Lão Cốc – là thương cậu. Ông thường kể những câu chuyện cổ:
“Nghe này, tiểu tử. Xưa kia, có một người mang hai linh hồn, một là ánh sáng, một là bóng tối. Hắn đã khiến cả tam giới nghiêng đổ.”
“Rồi hắn chết sao?”
“Không ai biết. Nhưng người ta nói, hắn chưa bao giờ thực sự chết. Hắn chỉ đi tìm tự do.”
Diên Hạo im lặng. Cậu cảm thấy trong lòng có thứ gì đó giống như ký ức chưa hoàn thiện, nhưng không thể chạm tới.
Một đêm, khi cậu ngồi bên bờ suối, mặt nước phản chiếu ánh trăng, vết ấn trên ngực chợt phát sáng. Một giọng nói vang lên từ trong tim:
“Ngươi vẫn nhớ sao, Lăng Hạo?”
Cậu sững sờ, tim đập mạnh. “Ai... đang nói trong đầu ta?”
“Máu của ngươi nhớ ta, dù ngươi không nhớ chính mình.”
Một luồng khí đỏ bốc lên quanh người, mặt nước dao động. Hình ảnh mờ ảo của Lăng Hạo trong quá khứ hiện lên trong gương nước — gương mặt y hệt cậu, ánh mắt sâu thẳm.
“Ta... là hắn?”
“Là mảnh linh hồn cuối cùng của hắn. Nhưng lần này, ngươi có cơ hội chọn lại.”
“Chọn gì?”
“Chọn làm người... hay làm kẻ phản thiên.”
Trước khi cậu kịp hỏi thêm, sấm vang. Một luồng sáng rơi xuống từ bầu trời, xuyên qua núi, khiến mặt đất rung chuyển. Cậu ngẩng đầu, thấy giữa rừng xa xa xuất hiện một cột sáng khổng lồ, chiếu lên tận mây.
“Cổng Luân Sinh...” – giọng nói trong đầu thì thầm. – “Lại mở rồi.”
Ba ngày sau, Diên Hạo rời làng. Cậu đi một mình, mang theo duy nhất một ngọn đèn nhỏ tìm thấy trong nhà bỏ hoang — ngọn đèn đã cháy suốt mấy trăm năm mà không tắt.
Trên đường đi, cậu gặp nhiều người kỳ lạ: một bà lão mù nhưng biết đọc ký ức của máu, một kiếm sĩ không bóng, và một đứa trẻ nói rằng đã chờ cậu “suốt hai kiếp”. Mỗi người chỉ nói một câu, rồi biến mất:
“Kẻ phản thiên không thuộc về ai, nhưng thế giới vẫn cần hắn.”
Khi đến vùng sương trắng, nơi từng là Cốc Huyết Đăng, cậu thấy một người phụ nữ tóc bạc ngồi bên ngọn đèn khổng lồ. Gương mặt nàng vẫn như trong mơ — Tô Dao.
Nàng mở mắt, khẽ mỉm cười. “Cuối cùng, ngươi cũng đến.”
Cậu ngây người, không hiểu sao nước mắt tuôn ra. “Ngươi là ai?”
“Tên ta... Tô Dao.” – nàng khẽ nói. “Ta đã chờ ngươi, rất lâu rồi.”
Ngọn đèn bên cạnh nàng sáng dần, và ánh sáng chiếu lên mặt cậu — vết ấn trên ngực cháy sáng rực rỡ. Cả cánh đồng sương rung chuyển, đất trời như quay ngược.
“Ta... nhớ rồi.” – Cậu thì thầm. “Ta từng là Lăng Hạo.”
Tô Dao cười trong nước mắt. “Và ta... chưa từng quên ngươi.”
Từ trong ngọn đèn, giọng nói trầm sâu vang lên — là Đăng Thiên.
“Lại một lần nữa, máu và ánh sáng hội tụ. Ngươi tưởng có thể thoát khỏi ta sao, Lăng Hạo?”
Mặt đất nứt ra, máu phun trào, tạo thành cánh cổng đỏ rực. Cổng Luân Sinh mở lần nữa, nhưng lần này, không phải để dẫn đến cái chết — mà để thử thách sự tồn tại của cả hai linh hồn trong một thân xác.
Tô Dao đứng dậy, kéo tay cậu. “Nếu ngươi phải chiến đấu với hắn, ta sẽ cùng ngươi.”
“Không.” – Diên Hạo (Lăng Hạo) nói. “Lần này, ta phải tự đối mặt.”
Hắn bước vào cánh cổng, máu và ánh sáng nuốt lấy thân thể. Trong khoảnh khắc đó, giọng Đăng Thiên vang dội như sấm:
“Nếu ngươi thắng, ta biến mất mãi mãi. Nếu ngươi thua, ngươi sẽ là ta.”
“Ta không cần thắng.” – Hắn nói bình thản. “Ta chỉ cần được là mình.”
Cánh cổng khép lại, để lại Tô Dao quỳ giữa sương trắng.
Nàng nhìn theo, mỉm cười trong nước mắt. “Dù là ai... chỉ cần ngươi vẫn nhớ ta, là đủ.”
Ánh sáng đỏ và trắng từ Cổng Luân Sinh tràn khắp bầu trời. Trong đó, hai bóng người — một áo đỏ, một áo tím — hòa vào nhau. Tiếng tim đập vang lên như sấm, lan khắp tam giới.
Truyền thuyết nói rằng:
“Khi máu và linh hồn hòa thành một, kẻ phản thiên sẽ tái sinh không phải để phá hủy — mà để cân bằng.”
Cánh cổng khép lại, và thế giới trở nên yên bình.
Trên mặt đất, ngọn đèn đỏ cháy rực, phản chiếu trong đôi mắt của Tô Dao — ánh sáng ấy không còn là lửa của oán hận, mà là ánh sáng của hồi sinh.