Mưa rơi nặng hạt trên con đường núi ngoằn ngoèo, từng giọt nước đập vào vai Lăng Hạo như đá rơi. Hắn khoác tấm áo choàng cũ, bước đi lầm lũi giữa màn đêm. Từ khi rời Thiên Linh Tông, đã tròn bảy ngày, hắn chưa nói chuyện với ai. Bóng tối, gió lạnh, và mùi ẩm mốc của đất ướt là bạn đồng hành duy nhất.
Trên con đường xuyên qua rừng U Cốc, tiếng thú rừng gầm gừ vọng lại. Hắn đi chậm, tay luôn đặt lên thanh đoản kiếm cũ, ánh mắt đề phòng. Máu trong người dường như vẫn chưa ổn định, thỉnh thoảng vết ấn đỏ trên ngực lại rực lên, khiến hắn choáng váng. Hắn dừng dưới một tán cây, ngồi xuống thở dốc, mồ hôi hòa vào nước mưa lạnh ngắt.
Từ xa, có ánh lửa. Một nhóm người cưỡi linh thú đi qua, cầm đuốc soi đường. Trên ngực áo họ thêu hình xương trắng quấn quanh mặt trăng — Biểu tượng của Huyết Nguyệt Giáo, tà phái khét tiếng vùng Bắc Hoang. Lăng Hạo nín thở, nấp sau gốc cây.
Tên đi đầu, gương mặt hốc hác, môi tím bầm, cười khàn: “Thần Mộ sắp mở. Đêm nay là cơ hội cuối cùng. Ma chủ bảo, ai lấy được tâm hạch cổ thần sẽ bước lên cảnh giới Thần Huyết.”
Một kẻ khác hỏi: “Nhưng nghe nói nơi đó có huyết trận nghịch thiên, từng nuốt sống cả đoàn tiên môn.”
“Ngươi sợ sao?”
“Không... chỉ là...”
“Câm miệng. Người sợ thì chết trước.”
Họ đi khuất trong màn mưa, để lại những vết bánh xe khắc sâu xuống đất.
Lăng Hạo ngồi im, lòng dấy lên cảm giác khó tả. Thần Mộ — cái tên đó như nhát dao khơi dậy ký ức lạ trong đầu. Trong mơ, hắn từng thấy ngọn đèn đỏ treo lơ lửng trên biển máu, phía dưới là cánh cửa đá khắc dòng chữ cổ: “Máu mở mộ, hồn dẫn đèn.”
Một giọng nói mơ hồ vang trong đầu.
“Ngươi cảm thấy nó gọi ngươi, phải không, Lăng Hạo?”
“Ngươi lại xuất hiện...” – hắn nghiến răng.
“Ta chưa từng rời đi. Máu ta và ngươi hòa làm một. Thần Mộ là nơi khởi đầu và kết thúc. Ngươi đến đó, sẽ biết ngươi là ai.”
“Ta không tin ngươi.”
“Ngươi có thể không tin, nhưng định mệnh không cần ngươi tin.”
Hắn đứng dậy, nhìn về hướng đoàn người vừa đi, ánh mắt lóe sáng. Mưa ngừng rơi.
Ba ngày sau, hắn đến Bạch Cốt Cốc, nơi rừng cây trụi lá quanh năm, đất đỏ như máu khô. Giữa thung lũng là tảng đá khổng lồ khắc hình trăng, bên dưới mở ra một khe tối sâu hun hút — lối vào Thần Mộ. Hàng trăm người đã tụ tập: tiên nhân, ma đạo, tán tu, ai cũng muốn cướp đoạt cơ duyên.
Hắn ẩn mình trong góc, nhìn quanh. Ở giữa đám đông là một lão nhân áo đen, mắt lạnh như rắn, tay cầm cây gậy đầu lâu — Ma Đế Tà Vân, giáo chủ Huyết Nguyệt. Bên cạnh hắn là bốn đệ tử, khí tức mạnh mẽ, trong đó có Nghiêm Hạo, người từng là đệ tử phản bội Thiên Linh Tông, nay theo tà đạo.
Tiếng sấm vang, trời tối sầm. Lão Ma Đế giơ tay niệm chú, ngọn đèn đỏ từ trong đất bay lên, treo giữa không trung. Ánh sáng của nó khiến toàn bộ không gian rung chuyển. Cánh cửa đá khổng lồ từ từ hé mở, máu từ khe nứt trào ra như sông.
“Thần Mộ mở rồi!” – ai đó hét lên. Đám đông ùa vào.
Lăng Hạo siết chặt chuôi kiếm, bước theo. Không khí bên trong nặng nề như sắt nung. Từng bức tường khắc phù chú, từng bước chân dẫm lên xương trắng. Càng đi sâu, mùi máu càng nồng. Trong đầu hắn, giọng nói kia lại vang:
“Cảm nhận đi, máu cổ thần đang ở rất gần...”
Hắn nhắm mắt, cảm nhận luồng khí đỏ dẫn đường. Đến khi mở ra, trước mặt là một đại điện rộng lớn, trên trần treo hàng ngàn ngọn đèn đỏ, tất cả đều cháy bằng máu. Ở giữa điện, trên bệ đá, có một quả cầu trong suốt, bên trong chứa ánh sáng đỏ như tim đập — Tâm Hạch Cổ Thần.
Đám người chen nhau xông tới. Nghiêm Hạo bật người như gió, chém đứt ba đối thủ trong một chiêu, cười lớn: “Ai dám tranh với ta?”
Hắn vươn tay chạm vào quả cầu. Nhưng ngay lúc đó, ánh sáng đỏ bùng lên, một bàn tay máu khổng lồ từ hư không xuất hiện, bóp nát hắn. Tiếng gào chưa kịp dứt đã tan vào hư vô.
Mọi người kinh hãi lùi lại. Ma Đế Tà Vân cười khàn, vung gậy: “Tâm hạch này chỉ nhận người có huyết mạch Đăng Thiên. Ai không có, chết!”
Ánh đèn quanh đại điện lập tức tụ lại thành dòng xoáy, hút máu từ xác người. Hàng chục thân thể khô lại trong vài hơi thở.
Lăng Hạo đứng im, toàn thân run rẩy. Vết ấn trên ngực hắn nóng rực, tỏa sáng. Đèn trong đại điện bỗng đồng loạt nghiêng về phía hắn.
“Là hắn!” – ai đó hét. “Máu của hắn đang phản ứng!”
Ma Đế quay phắt lại, đôi mắt lóe lên tham lam. “Ngươi… chính là hậu duệ của Đăng Thiên Ma Chủ!”
Lăng Hạo chưa kịp phản ứng, Ma Đế đã vung gậy, sợi xích máu lao tới. Hắn né không kịp, bị trói chặt. Máu trong người sôi trào, ấn đỏ cháy sáng.
“Khụ... dừng lại...” – hắn gào, nhưng vô ích.
Ma Đế cười vang: “Đúng là thiên mệnh ban cho! Dùng máu ngươi làm tế phẩm, ta sẽ hấp thu tâm hạch, trở thành tân Đăng Thiên!”
Cả đại điện rung lên. Hắn bị kéo tới bệ đá, máu rỉ ra hòa vào quả cầu. Nhưng ngay lúc đó, giọng nói trầm sâu vang lên trong đầu hắn, mạnh hơn bao giờ hết:
“Ngươi muốn sống chứ?”
“Ta không tin ngươi!”
“Tin hay không, máu đã chọn.”
Một tiếng nổ vang. Sợi xích vỡ tung, máu đỏ bắn khắp nơi. Hắn đứng dậy, đôi mắt đỏ rực. Ánh sáng từ ấn ngực bùng lên như mặt trời. Ngọn đèn trên trần đồng loạt cháy sáng, hợp lại thành cột lửa. Một hình bóng mờ ảo — người áo đỏ, hiện sau lưng hắn, giơ tay nâng quả cầu.
“Máu của ngươi... là máu ta. Cùng nhau, chúng ta sẽ vượt lên trên cả thần.”
Hắn hét lên, ép máu và linh khí hòa làm một. Cột lửa nổ tung, cuốn trôi mọi thứ. Ma Đế Tà Vân gào thét, thân thể nổ tung, linh hồn tan biến. Những kẻ khác bị quét bay, máu bắn khắp đại điện. Khi ánh sáng lắng xuống, chỉ còn lại Lăng Hạo quỳ gối giữa biển máu, quả cầu trong tay hóa thành dòng sáng nhập vào ngực hắn.
Hắn ngẩng lên, đôi mắt đỏ và bạc hòa thành một màu tím nhạt. Toàn thân bao phủ bởi luồng khí hỗn hợp — huyết linh song hành.
Phía trên, cánh cửa đá từ từ khép lại. Hắn loạng choạng chạy ra, kịp thoát trước khi Thần Mộ sụp đổ. Sau lưng, máu phun trào như thác, nuốt trọn những kẻ còn lại.
Ra ngoài, mưa đã tạnh. Trăng treo lơ lửng, ánh sáng mờ chiếu lên thân người đầy máu của hắn. Mỗi bước đi, đất dưới chân rực đỏ.
Giọng nói kia khẽ vang:
“Ngươi đã bước sang ranh giới. Từ giờ, ngươi không còn là phàm nhân.”
“Ta chưa từng muốn thành quỷ.”
“Vậy ngươi phải chứng minh điều đó.”
Lăng Hạo cười khàn. Gió thổi qua, cuốn theo mùi máu tanh nồng. Ở chân núi, một nhóm người áo trắng xuất hiện — đệ tử Thiên Linh Tông được cử đi truy bắt hắn vì dị tượng. Dẫn đầu là Triệu Kỳ.
“Không ngờ ngươi vẫn sống.” – Triệu Kỳ nói, tay cầm kiếm sáng.
“Ngươi đến đúng lúc.” – Lăng Hạo khẽ đáp.
“Giết hắn!”
Họ lao đến. Kiếm quang chói lòa. Lăng Hạo nhắm mắt, hít sâu. Khi mở ra, ánh đỏ bùng nổ, huyết khí hóa thành lưỡi gió. Tất cả dừng lại giữa không trung, rồi ngã xuống, máu thấm đất. Chỉ còn Triệu Kỳ run rẩy, nhìn hắn như nhìn ác mộng.
“Ngươi... là gì thế?”
Lăng Hạo bước tới, nói khẽ: “Kẻ bị thiên đạo vứt bỏ.”
Kiếm hắn đâm xuyên ngực Triệu Kỳ. Ánh mắt tên kia đông cứng.
Gió thổi qua, mưa lại rơi lất phất. Hắn đứng giữa những xác người, cảm giác lạnh buốt trong tim. Từ xa, tiếng sấm vang, và bầu trời lại rực sáng bởi một ngọn đèn máu mờ mịt.
Hắn quay đi, bóng lưng khuất dần trong màn đêm. Phía sau, linh hồn những người chết tụ lại, hóa thành hàng trăm ánh đèn nhỏ, bay theo hắn như đưa đường.
Giọng nói trong đầu im bặt. Chỉ còn tiếng tim hắn đập.
Phía chân trời, một cơn gió lạ nổi lên, mang mùi hương của máu và hoa sen cháy. Đâu đó, hắn nghe thấy lời tiên tri cũ từ Thiên Linh Tông vọng lại:
“Khi huyết đăng sáng, thiên đạo phải nghiêng. Kẻ mang hai mắt – một sẽ nhìn thấy tận cùng hắc ám, một sẽ mở cánh cửa luân hồi.”
Lăng Hạo siết chặt nắm tay, nhìn về phương xa – nơi ánh sáng và bóng tối giao hòa. Trong ánh trăng tàn, đôi mắt tím của hắn lóe sáng như dấu hiệu cho thời đại của máu sắp bắt đầu.