Rừng Bích Vân nằm giữa ranh giới tiên giới và nhân gian, quanh năm phủ sương. Ánh trăng chiếu xuống xuyên qua tán lá dày, tạo thành những vệt sáng mờ đục trên mặt đất ướt. Tiếng côn trùng vọng lên như tiếng thở dài của đất trời.
Lăng Hạo bước chậm giữa rừng, áo choàng rách tả tơi, vai dính máu khô. Mỗi hơi thở, vết thương nơi ngực lại nhói lên như dao cắt. Từ khi rời Thần Mộ, hắn đã bị truy đuổi suốt bảy đêm. Thiên Linh Tông treo thưởng linh thạch cho ai bắt được hắn, trong khi Huyết Nguyệt Giáo thì muốn lấy máu hắn để phục sinh Ma Đế.
Trên đầu, một đàn điểu thú bay ngang, mắt phát sáng, tiếng kêu rít chói tai. Lăng Hạo ẩn mình sau vách đá, nín thở. Đàn thú lượn qua, rồi biến mất sau tầng mây.
Hắn ngồi xuống, dựa lưng vào đá, cảm nhận tim đập dồn dập. Bàn tay đặt lên ngực, nơi vết ấn đỏ vẫn rực sáng yếu ớt. Mỗi khi hắn dùng huyết lực, vết ấn lại đốt cháy linh hồn như muốn xé toang cơ thể. Nhưng nếu không dùng, hắn đã chết từ lâu.
Hắn khẽ cười. “Ngươi bảo ta không còn là người... có lẽ đúng.”
Giọng nói trầm sâu đáp trong đầu:
“Ngươi đang dần quen thôi. Máu ngươi đã hòa với ta, không thể quay lại.”
“Ta chưa bao giờ muốn sống kiểu này.”
“Nhưng ngươi vẫn sống, vì trong ngươi có khát vọng vượt lên tất cả.”
Hắn im lặng. Trên cao, sấm lóe, gió đổi chiều. Hắn ngẩng đầu — từ xa, ánh lửa di chuyển nhanh trong rừng, kèm tiếng hô.
“Ở kia! Hắn ở hướng Đông!”
Tiếng la vang dội. Hắn đứng bật dậy, ánh mắt lạnh. Ba bóng người xuất hiện, áo trắng, tay cầm phù kiếm. Biểu tượng Thiên Linh Tông lấp lóe trên ngực. Dẫn đầu là Triệu Dương, anh trai của Triệu Kỳ.
“Cuối cùng cũng tìm được ngươi.” – Triệu Dương rít lên. “Kẻ giết đệ ta, ngươi nghĩ có thể trốn sao?”
Lăng Hạo lùi lại, tay đặt lên chuôi kiếm. “Ta không muốn giết hắn. Hắn ép ta.”
“Ngụy biện!” – Triệu Dương vung tay, ba luồng kiếm khí xanh lam lao tới.
Hắn né, nhưng một luồng sượt qua vai, máu bắn tung. Mùi sắt tanh lan ra, khiến vết ấn đỏ lập tức bừng sáng. Gió nổi lên, đất rung chuyển.
“Không... dừng lại!” – hắn cố nén. Nhưng máu đã chảy, huyết khí trào ra, xoáy thành cơn lốc đỏ.
Triệu Dương chấn động, chưa kịp phản ứng, một bóng máu khổng lồ đã hiện sau lưng Lăng Hạo, tay giơ cao. Hắn hét lên, cắt đứt bàn tay máu, ép huyết khí tan đi. Cơn đau dữ dội khiến hắn quỵ xuống.
Triệu Dương lùi lại, ánh mắt hoảng sợ. “Thứ đó... là gì?”
Hắn không đáp. Chỉ thở hổn hển, mắt ngập máu.
Đột nhiên, tiếng sáo vang lên từ xa — âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lẽo như sương. Một cơn gió mạnh thổi qua, những lá cây hóa thành lưỡi dao bay vòng quanh. Cả nhóm bị đẩy lùi.
Từ trong rừng, một bóng trắng bước ra. Mái tóc đen dài, áo lụa tung bay, đôi mắt tĩnh lặng như nước hồ — Tô Dao.
Triệu Dương giật mình. “Tô sư muội?”
“Rút đi.” – nàng nói khẽ, giọng bình thản. “Hắn không phải người mà các ngươi có thể chạm vào.”
Triệu Dương cau mày. “Ngươi bảo vệ kẻ nghịch đạo?”
“Ta bảo vệ công lý.” – Nàng đáp. “Nếu các ngươi muốn chết, ta không cản.”
Ánh linh khí trắng bùng lên quanh người nàng, xoắn lại thành hoa sen phát sáng. Triệu Dương thấy vậy, nghiến răng ra hiệu rút lui. Bọn họ biến mất trong bóng đêm, chỉ còn lại tiếng gió thổi qua rừng.
Lăng Hạo gục xuống, máu chảy từ miệng. Tô Dao vội chạy đến đỡ hắn.
“Ngươi bị thương nặng quá.”
“Không sao...” – hắn nói khẽ, hơi thở yếu. “Tại sao lại giúp ta?”
“Ta không biết.” – Nàng cười mỉm, ánh mắt buồn. “Có lẽ vì ta tin rằng trong ngươi vẫn còn ánh sáng.”
Nàng kéo hắn vào một hang đá nhỏ giấu trong rừng. Bên trong, ánh sáng yếu ớt phản chiếu lên gương mặt tái nhợt của hắn. Nàng mở túi, lấy lọ thuốc linh thảo. “Đây là máu Phượng Hỏa, có thể trung hòa khí huyết trong người ngươi.”
“Không cần lãng phí cho ta.”
“Câm miệng.” – Nàng ngắt lời, nghiêm giọng. “Ngươi cứu ta một lần ở Cửu Linh Trì, ta chỉ trả lại thôi.”
Nàng bôi thuốc, máu hắn sôi lên, nhưng vết thương dần lành. Hắn nhìn nàng, trong lòng có cảm giác kỳ lạ – như lần đầu sau bao năm, tim hắn không còn lạnh.
Ngoài trời, sấm vang, mưa lại đổ. Trong hang, tiếng mưa rơi hòa cùng hơi thở.
“Tô Dao,” – hắn hỏi nhỏ – “Thiên Linh Tông đã biết ngươi giúp ta chưa?”
“Rồi.” – Nàng khẽ nói. “Từ ngày ta rời tông để tìm ngươi, ta đã không còn là đệ tử Thiên Linh nữa.”
“Ngươi điên rồi sao?”
“Có lẽ.” – Nàng cười, ánh mắt hướng ra mưa. “Nhưng có những điều, không cần lý do. Khi ngươi rơi xuống vực, không ai kéo ngươi lên, thì ta sẽ làm.”
Hắn im lặng, chỉ nhìn nàng thật lâu. Ánh đuốc chập chờn phản chiếu lên đôi mắt trong veo ấy, khiến chúng như chứa cả bầu trời.
Ba ngày sau, cả hai rời rừng, đi về hướng Tây Nam. Tin đồn về “Huyết Ma hai mắt dị sắc” lan khắp tam giới. Bất kỳ ai gặp hắn đều muốn giết để đoạt huyết mạch. Tô Dao và hắn ẩn mình trong vùng biên hoang, sống giữa đổ nát của những ngôi làng bị bỏ hoang sau chiến tranh giữa tiên và ma.
Một đêm, họ trú trong ngôi miếu cổ. Ánh trăng lọt qua khe cửa, soi lên tượng thần nứt nẻ. Tô Dao đang nhóm lửa thì Lăng Hạo hỏi:
“Ngươi chưa bao giờ sợ ta sao?”
“Sợ chứ.” – Nàng đáp. “Nhưng ta cũng sợ chính mình. Vì ta biết nếu ta ở hoàn cảnh ngươi, ta cũng sẽ chọn sống.”
“Ngươi nghĩ ta vẫn còn cứu được sao?”
“Ta không tin vào cứu rỗi, ta tin vào lựa chọn.”
Hắn nhìn ngọn lửa, ánh sáng chiếu lên đôi mắt đỏ bạc. “Nếu một ngày, ta mất hết lý trí, hãy giết ta.”
Tô Dao khẽ cười, lắc đầu. “Nếu ngươi thật sự biến thành quái vật, ta sẽ là người đi cùng ngươi đến cuối.”
Hắn sững người, rồi quay đi, không nói nữa.
Đêm đó, hắn nằm mơ. Trong giấc mơ, người áo đỏ lại xuất hiện, ánh mắt sâu như vực.
“Ngươi đã gặp lại kẻ từng khiến ngươi yếu lòng.”
“Ngươi im đi.”
“Tình cảm là xiềng xích. Nếu không dứt, ngươi sẽ không bao giờ đạt đến cảnh giới Đăng Thiên.”
“Ta không cần cảnh giới. Ta chỉ cần tự do.”
“Tự do không tồn tại với kẻ mang huyết của ta.”
Hắn tỉnh dậy, mồ hôi lạnh ướt trán. Nhìn sang bên, Tô Dao vẫn đang ngủ, gương mặt an yên. Trong khoảnh khắc, hắn thấy lòng mình yên tĩnh đến lạ.
Rạng sáng, mặt trời vừa nhú, mặt đất rung chuyển. Tiếng nổ vang dậy trời. Lăng Hạo bật dậy, kéo Tô Dao ra ngoài. Cả vùng trời phía Đông rực đỏ – đội truy sát của Huyết Nguyệt Giáo đã tìm đến. Hàng chục linh thú lao vun vút, lửa đỏ bốc lên như sóng.
“Chạy!” – hắn kéo tay nàng, lao vào rừng. Tiếng gió rít, ánh lửa đuổi theo. Một luồng khí nóng đánh tới, hắn đẩy nàng ngã sang bên, nhận trọn đòn. Cơ thể hắn bị hất tung, đập mạnh vào đá. Máu phụt ra, vết ấn đỏ lại bừng sáng.
Một tiếng cười vang vọng: “Huyết mạch Đăng Thiên! Cuối cùng cũng bắt được ngươi.”
Từ trong khói lửa, một người mặc áo giáp đen bước ra, mái tóc bạc, mắt đỏ thẫm — Hộ Pháp Bạch Diệm, tay phải của Ma Đế.
“Trao thân xác ngươi cho ta, ta sẽ khiến ngươi vĩnh sinh.”
“Ngươi không đủ tư cách.” – Lăng Hạo khàn giọng.
Hai người lao vào nhau, khí đỏ và đen va chạm nổ tung. Núi rừng rung chuyển. Tô Dao tung kết ấn, phóng ra hàng trăm hoa sen trắng chặn luồng khí. Nhưng Bạch Diệm quá mạnh, chỉ một chưởng đã đánh tan. Nàng bị hất văng, đập vào thân cây, máu chảy từ miệng.
Thấy nàng ngã, Lăng Hạo gào lên, huyết mạch bùng nổ. Đất dưới chân nứt toác, ngọn đèn huyết ảo hiện sau lưng hắn. Cả khu rừng chìm trong ánh đỏ.
“Ngươi muốn sức mạnh à?” – giọng Đăng Thiên vang lên.
“Cho ta!”
“Được. Nhưng đổi lại, ngươi phải mất thứ quý nhất.”
Máu tràn ra từ mắt, hắn cầm kiếm lao tới, chém xuyên giáp của Bạch Diệm. Hộ Pháp hét lớn, phun máu, thân thể cháy rực rồi tan biến trong ánh lửa đỏ. Lăng Hạo quỵ xuống, toàn thân run rẩy. Tô Dao bò đến, ôm lấy hắn.
“Ngươi... lại dùng sức mạnh đó...” – nàng thì thào.
“Ta... không còn cách nào khác.” – Hắn nắm tay nàng, giọng khàn đục. “Miễn là ngươi sống.”
Nàng rơi nước mắt, áp trán vào ngực hắn. “Ngươi thật ngu ngốc.”
Bầu trời dần sáng. Ánh mặt trời đầu tiên xuyên qua mây, chiếu lên hai người giữa đống tro tàn. Lăng Hạo nhìn vết máu trên tay, cảm giác trong người lạnh dần đi. Giọng nói trong đầu im bặt. Chỉ còn tiếng gió và hơi thở mệt mỏi của cả hai.
Xa xa, khói vẫn bốc lên, báo hiệu rằng cuộc truy sát chưa kết thúc. Hắn ngẩng đầu, nhìn phương Bắc. Ánh mắt lóe sáng như thép.
“Tô Dao,” – hắn nói – “Nếu ta muốn thay đổi tất cả, ngươi có đi cùng ta không?”
Nàng nhìn hắn, gương mặt mờ trong sương. “Nếu đó là con đường dẫn đến ánh sáng, ta đi.”
“Còn nếu đó là địa ngục?”
“Thì ta đi trước ngươi.”
Hắn cười khẽ. Trong mắt hắn, lần đầu tiên ánh đỏ chuyển thành ánh tím nhạt — hòa quyện giữa máu và linh khí.
Phía chân trời, mây đen tụ lại, hình thành bóng đèn khổng lồ. Hắn siết chặt tay nàng, bước đi.
Con đường phía trước nhuộm đỏ, nhưng trong ánh sáng le lói ấy, Huyết Ảnh Đăng Thiên đã thức tỉnh thêm một bậc — và từ đây, cuộc chiến giữa thiên đạo và kẻ bị nguyền rủa thật sự bắt đầu.