huyết ảnh đăng thiên

Chương 5: Truyền Thừa Huyết Đăng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau trận chiến ở rừng Bích Vân, Lăng Hạo cùng Tô Dao rời đi trong đêm, băng qua dãy núi Tây Mạc. Ánh trăng lạnh như dao, trời đen không sao, chỉ còn mùi khói và máu theo gió. Vết thương của hắn chưa lành, nhưng trong huyết mạch lại dâng trào sức mạnh lạ thường – thứ sức mạnh vừa khiến hắn sợ, vừa khiến hắn nghiện.

Ba ngày liền, họ không gặp người sống nào. Núi rừng âm u, chỉ có tiếng gió thổi qua cỏ khô. Khi đến chân vực, một khe nứt khổng lồ hiện ra – sâu không thấy đáy, bên dưới là sương đen và ánh đỏ lẫn nhau. Tô Dao dừng bước, khẽ hỏi:

“Ngươi chắc muốn xuống đó sao?”

Lăng Hạo gật đầu. “Ngươi cảm nhận không? Có thứ gì đó... gọi ta.”

“Gọi ngươi?” – Nàng nhíu mày. “Chỗ này là Di Tích Ma Vực, nơi ngay cả ma tu cũng không dám bén mảng.”

“Càng bị cấm, càng có câu trả lời.” – Hắn nói khẽ, rồi nhảy xuống.

Tô Dao cắn môi, đành theo sau.

Càng xuống sâu, không khí càng đặc quánh, sương đỏ vờn quanh. Đá vách phát sáng như thịt bị nung, chảy rỉ máu. Dưới cùng của vực là một khoảng trống khổng lồ – đại điện đổ nát, mái vòm sập, tượng đá vỡ đôi. Giữa điện, có một cây cột đá, trên treo hàng trăm ngọn đèn đỏ nhỏ, cháy bằng thứ máu đang nhỏ giọt từ trần hang.

Tô Dao rùng mình. “Đây... là nơi gì?”

Lăng Hạo đi chậm lại, tay khẽ run. Từng ngọn đèn dường như đang nhìn hắn, thở cùng nhịp tim hắn. Một giọng nói trầm khàn vang lên giữa không gian:

“Ngươi đến rồi, Huyết Chủ đời sau.”

Cả hai giật mình. Từ trong bóng tối, một hình bóng hiện ra – người áo đỏ quen thuộc, khuôn mặt nửa người nửa ma, đôi mắt sáng như than hồng. Không phải ảo ảnh. Lần này, hắn thật sự hiện hữu.

Tô Dao bước lên trước, giơ kiếm: “Ngươi là ai?”

Hắn cười. “Người phàm không đủ tư cách hỏi tên ta.”

Lăng Hạo nhìn thẳng. “Ngươi là Đăng Thiên Ma Chủ?”

“Là ngươi, là ta, là máu trong thân ngươi.” – Hắn nói, giọng như gió rít. “Máu của ta vẫn chảy trong ngươi, nhưng linh hồn ngươi vẫn chưa chấp nhận. Muốn sống, phải hoàn toàn thức tỉnh tầng thứ hai của Huyết Ảnh Quyết.”

“Ta không muốn biến thành ngươi.”

“Ngươi đã là ta.”

Người áo đỏ vung tay, ngọn đèn trên cột đá đồng loạt bùng sáng, biến thành những bóng máu hình người, lao về phía Lăng Hạo. Hắn rút kiếm, chém từng bóng một, nhưng mỗi nhát chém lại khiến máu trong người sôi trào. Tô Dao niệm pháp ấn, nhưng bị luồng khí đỏ hất văng, đập mạnh vào tường.

“Ngươi đang thử thách ta?” – Lăng Hạo gào.

“Không, ta đang thức tỉnh ngươi.” – Ma Chủ đáp, giọng lạnh như kim loại.

Ánh đèn đỏ bao trùm. Hắn bị hút vào giữa không gian khác – biển máu vô tận. Trên trời là trăng đỏ, dưới đất là vô số thân thể đang chìm. Ở giữa biển máu, một ngọn đèn khổng lồ lơ lửng, sáng rực, treo bằng xích xương người.

“Đây là nơi ta từng chết.” – Giọng Ma Chủ vang vọng. “Cũng là nơi ngươi sẽ tái sinh.”

Từ biển máu, hàng ngàn bàn tay trồi lên, nắm lấy chân hắn, kéo xuống. Hắn vùng vẫy, máu trào khỏi miệng, nhưng mỗi lần chống cự, vết ấn trên ngực lại sáng hơn. Cả cơ thể hắn như bốc cháy.

“Thả lỏng. Hấp thu tất cả. Chỉ khi ngươi chấp nhận máu, ngươi mới là chủ nhân thật sự.”

Lăng Hạo nhắm mắt, hít sâu, để mặc máu tràn vào người. Tiếng thét vang dậy. Khi mở mắt, ánh đỏ phủ kín tròng mắt. Trong khoảnh khắc đó, hắn nhìn thấy hàng loạt ký ức không thuộc về mình: những trận chiến giữa tiên và ma, người áo đỏ giơ đèn hủy diệt cả vạn quân, rồi cuối cùng bị phản bội, thân thể nổ tung, linh hồn tan vào dòng thời gian.

“Ngươi thấy rồi chứ?” – Ma Chủ nói. – “Thiên đạo chưa bao giờ công bằng. Kẻ mạnh bị xem là tà, kẻ yếu được gọi là chính. Ta chỉ muốn tự do, và họ gọi ta là ma.”

“Vậy ngươi giết hàng vạn người là tự do sao?”

“Ngươi sẽ hiểu khi ngươi mất tất cả.”

Hắn mở mắt, máu ngừng chảy. Cả biển máu đột ngột yên tĩnh. Ma Chủ tiến lại, đặt tay lên ngực hắn. “Tầng thứ hai của Huyết Ảnh Quyết – Đăng Tâm Truyền Mạch. Từ nay, ngươi có thể sử dụng Huyết Tâm Chi Ấn, lấy máu làm khí, biến linh hồn thành đèn.”

Lăng Hạo nhìn thấy ánh sáng đỏ tràn vào người, hòa với linh căn của hắn. Cơn đau dữ dội xuyên thấu, nhưng không còn sợ hãi. Khi hắn mở mắt, cảnh vật xung quanh tan biến, chỉ còn lại Tô Dao đang khóc bên cạnh.

“Ngươi tỉnh rồi!” – Nàng ôm lấy hắn.

Hắn thở gấp, ánh mắt bình tĩnh lạ thường. “Ta... đã thấy hắn.”

“Là ai?”

“Chính ta.”

Trần hang rung chuyển, cột đá nứt ra. Máu từ trần nhỏ xuống, hóa thành sông đỏ. Hắn đỡ nàng đứng dậy, chạy về hướng lối ra. Phía sau, đại điện sụp đổ, ánh đèn tắt ngấm.

Khi họ thoát lên, ánh sáng mặt trời chiếu xuống, làm hắn nheo mắt. Trên ngực hắn, vết ấn đã đổi màu – từ đỏ sang tím huyết. Tô Dao nhìn thấy, giọng run run:

“Ngươi... vẫn là ngươi chứ?”

Hắn cười nhẹ. “Ta vẫn là Lăng Hạo. Chỉ khác là... ta đã nghe được tiếng tim của chính mình.”

Họ dừng lại ở chân núi, nghỉ dưới gốc cổ thụ. Tô Dao băng vết thương cho hắn, nhưng không nói gì. Sự im lặng giữa họ dày đặc.

Cuối cùng, nàng hỏi: “Ngươi định làm gì tiếp theo?”

“Ta phải đến Thiên Huyết Đài, nơi lưu giữ ký ức của Thiên Linh Tông. Ta muốn biết vì sao Ma Chủ bị phản bội.”

“Ngươi định quay lại tông?”

“Không phải quay lại. Là để kết thúc.”

Tô Dao nhìn hắn, ánh mắt vừa sợ vừa thương. “Nếu ngươi bước thêm một bước, sẽ không còn đường lui.”

“Ta chưa từng có.”

Đêm xuống, họ đốt lửa. Hắn nhìn ngọn lửa bập bùng, thấy hình ảnh Ma Chủ ẩn hiện trong khói.

“Ngươi đã chọn.” – giọng nói vang lên lần nữa. – “Nhưng nhớ, sức mạnh càng lớn, máu càng đòi giá.”

“Ngươi muốn gì ở ta?”

“Chỉ muốn ngươi hoàn thành điều ta chưa kịp làm – phá bỏ xiềng xích thiên đạo.”

Gió thổi, ngọn lửa tắt ngấm. Trong bóng tối, Tô Dao khẽ tựa vào vai hắn. “Ta không biết con đường ngươi đi sẽ dẫn đến đâu. Nhưng dù thế nào, ta vẫn sẽ đi cùng.”

Hắn siết tay nàng. “Nếu có ngày ta không còn là ta, hãy gọi tên ta. Ta sẽ nhớ lại.”

Ba ngày sau, họ lên đường. Trên đường đi, Lăng Hạo cảm nhận máu trong người thay đổi – linh khí và huyết khí đã hòa làm một. Chỉ cần hít thở, hắn có thể hút linh khí trời đất. Đêm thứ ba, hắn thử vận công. Ánh sáng tím tỏa ra quanh cơ thể, hình thành kết giới bảo hộ. Tô Dao nhìn thấy, ánh mắt ngạc nhiên.

“Đó là...”

“Huyết Tâm Chi Ấn.” – Hắn đáp. “Là tầng hai của Huyết Ảnh Quyết. Nó có thể biến máu thành năng lượng, không cần linh căn.”

“Nhưng nếu mất máu quá nhiều thì sao?”

“Thì chết.” – Hắn cười. – “Đơn giản mà.”

Họ đi đến vùng đất hoang quanh Thiên Huyết Đài. Nơi đây từng là chiến trường giữa tiên và ma. Hàng ngàn xác chết vẫn bị phong ấn dưới lớp đá đỏ. Khi đặt chân lên mảnh đất ấy, hắn nghe thấy tiếng thì thầm văng vẳng – tiếng linh hồn chưa tan.

“Ngươi đến rồi, kẻ phản nghịch...”

Mặt đất nứt toác, từng linh hồn áo trắng trồi lên, mắt trống rỗng. Chúng lao vào hai người. Tô Dao vung kiếm, hoa sen trắng nở rộ. Lăng Hạo vận Huyết Tâm Ấn, ánh tím nổ tung, nuốt trọn linh hồn.

Sau trận, hắn quỳ gối, thở dốc. Máu tràn ra từ môi, nhưng linh hồn hắn lại sáng rực. Trong đầu, giọng Ma Chủ vang lên khe khẽ:

“Tốt lắm, ngươi đã bước nửa chân vào cảnh giới Huyết Linh. Nhưng con đường phía trước... là máu và cô độc.”

Hắn nhìn về phía Thiên Huyết Đài – tòa tháp khổng lồ vươn lên giữa đất đỏ, trên đỉnh treo một ngọn đèn khổng lồ chưa từng tắt. Ánh sáng tím phản chiếu trong mắt hắn, sâu không thấy đáy.

“Đợi ta, Thiên Linh Tông.” – Hắn nói nhỏ, giọng trầm lạnh. “Ta sẽ trả lại cho các ngươi thứ công bằng mà thiên đạo chưa từng cho.”

Tô Dao đứng sau, nghe rõ từng chữ. Nàng biết từ giây phút ấy, Lăng Hạo không còn là thiếu niên bị nguyền rủa năm nào – mà là kẻ đang bước lên con đường nghịch thiên, mang trong mình cả linh hồn và máu của hai thế giới.

Trên trời, sấm vang, mây đen cuộn tròn thành hình ngọn đèn. Ánh đỏ pha tím chiếu khắp đất trời. Dòng máu cổ trong huyết mạch hắn sôi lên – Huyết Đăng Thứ Hai đã được thắp sáng.

Và ở nơi sâu nhất của Ma Vực, linh hồn cổ xưa khẽ cười:

“Cuối cùng, đèn lại cháy...”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×