Trời tối như mực, gió từ phía Bắc thổi về mang theo mùi máu và bụi tro. Trên dãy Thiên Huyết Sơn, ngọn đèn tím treo cao chiếu sáng một vùng mênh mông — ánh sáng như con mắt nhìn xuống thế gian, lạnh lẽo và vô cảm.
Lăng Hạo đứng trên đỉnh vách đá, áo choàng bay phần phật, ánh sáng phản chiếu trong mắt hắn loang tím. Sau lưng là Tô Dao, gương mặt bị gió cắt rát, nhưng ánh nhìn vẫn kiên định.
“Đây là nơi ngươi từng bị trục xuất.” – nàng khẽ nói.
“Và cũng là nơi ta phải trở lại.” – Hắn đáp, giọng đều, lạnh.
Phía xa, Thiên Linh Tông hiện ra giữa sương — tường ngọc trắng, tháp cao xuyên mây, linh khí tụ như sông. Nhưng giờ đây, thứ hắn thấy không còn là chốn linh thiêng, mà là ngọn nguồn của sự dối trá.
Hắn nhắm mắt, vận khí. Máu trong người sôi lên, hóa thành sương tím, bao phủ quanh thân. Hắn bước đi, và cả người dần tan vào không khí — một trong những năng lực mới của Huyết Tâm Truyền Mạch: Ẩn Huyết Ảnh.
Tô Dao bám theo sau, cả hai lặng lẽ băng qua khu rừng đá, tiến về cổng tông môn.
Hai đệ tử canh gác đứng ngáp, ánh mắt mệt mỏi. Một cơn gió lạnh thổi qua, rồi họ khựng lại — vết cắt mảnh trên cổ xuất hiện, máu chưa kịp rơi thì thân thể đã ngã xuống. Lăng Hạo đứng phía sau, ánh mắt không chút dao động.
“Ngươi giết họ?” – Tô Dao khẽ hỏi.
“Họ không còn linh hồn.” – Hắn đáp. “Đã bị kiểm soát bởi trận pháp máu.”
Cả hai đi sâu vào trong. Đường lên Thiên Huyết Đài rợp linh đăng. Mỗi ngọn đèn tỏa ánh sáng trắng, nhưng khi hắn bước qua, tất cả chuyển sang sắc đỏ.
“Lăng Hạo...” – giọng nói già nua vang lên từ xa. “Ngươi vẫn dám quay lại.”
Một bóng người xuất hiện giữa lối đi — Trưởng lão Mộ Thần, người từng cứu hắn năm xưa. Tóc bạc, áo lam, ánh mắt sâu như hồ nước. Ông nhìn hắn thật lâu, rồi thở dài:
“Ta đã biết ngày này sẽ đến.”
“Vậy tại sao không ngăn?”
“Vì mọi thứ đã được định.”
Lăng Hạo bước lên, ánh tím quanh người dao động. “Ngươi biết ta là ai, đúng không?”
“Ngươi là hậu duệ của Đăng Thiên Ma Chủ.” – Mộ Thần nói chậm rãi. “Máu của hắn chảy trong ngươi, nhưng ngươi không phải hắn.”
“Vậy tại sao các ngươi giết cả thôn Hắc Thủy?” – Hắn gằn giọng. “Tại sao biến ta thành con quái vật này?”
Ánh mắt Mộ Thần lóe lên đau khổ. “Thôn Hắc Thủy nằm trên phong ấn máu của Ma Chủ. Khi phong ấn lung lay, tông môn phải dùng máu người để ổn định trận. Ngươi... là kết quả của nghi lễ ấy.”
Hắn siết nắm tay, máu bật ra. “Các ngươi gọi đó là ổn định?”
“Lăng Hạo, đừng để hận thù nuốt ngươi. Thiên đạo có quy luật của nó.”
“Thiên đạo?” – Hắn bật cười. “Thứ đạo các ngươi tạo ra chỉ để hợp thức hóa tội lỗi của mình.”
Không khí rung lên. Ánh sáng quanh hắn chuyển tím sẫm, gió nổi lên như bão.
“Ngươi muốn trả thù?” – Mộ Thần hỏi, giọng trầm.
“Không.” – Hắn đáp. “Ta muốn công bằng.”
Mộ Thần giơ tay, kết ấn. Bầu trời lóe sáng, trận pháp tông môn kích hoạt. Hàng chục luồng linh quang bắn xuống, tạo thành kết giới. “Nếu ngươi đã bước vào đây, hãy chứng minh ngươi không còn là ma.”
Câu nói vừa dứt, bốn vị trưởng lão khác xuất hiện, mỗi người nắm một nguyên tố: kim, mộc, thủy, hỏa. Họ hợp sức tạo nên Thiên Linh Đại Trận — pháp trận từng phong ấn Ma Chủ năm xưa.
Tô Dao lùi lại, kinh hoàng. “Không! Đừng!”
Nhưng Lăng Hạo chỉ nói khẽ: “Đây là định mệnh.”
Ánh sáng đan xen, kết giới đóng lại. Lăng Hạo giơ tay, kích hoạt Huyết Tâm Ấn. Máu trong người hóa thành mưa, rơi từng giọt xuống đất. Mỗi giọt biến thành ảo ảnh, là chính hắn trong hàng trăm hình dạng khác nhau. Họ lao lên, đánh vào kết giới.
Trưởng lão Kim Hòa quát lớn, chưởng ra luồng khí vàng. Lửa đỏ bốc lên từ mặt đất, nuốt lấy ảo ảnh. Nhưng máu lại tụ lại, hóa thành hình con rồng tím, rống vang.
Cả sơn môn rung chuyển. Đệ tử tông môn hoảng hốt chạy ra, thấy bầu trời đỏ tím liền quỳ rạp. Một người hét: “Là hắn! Kẻ bị nguyền rủa trở lại!”
Trong tâm trận, Mộ Thần vận công, ánh lam quanh người hòa vào gió. “Lăng Hạo, dừng lại! Nếu ngươi tiếp tục, ngươi sẽ thành quỷ thật sự!”
“Có khác gì bây giờ?” – Hắn gào, giọng hòa lẫn tiếng sấm.
Máu bắn tung, ánh sáng nổ. Tô Dao lao vào, ôm lấy hắn từ phía sau. “Dừng lại đi! Nếu ngươi giết họ, ngươi sẽ mất chính mình!”
Ánh mắt hắn rung lên, nhưng chỉ trong khoảnh khắc. Cơn đau từ ngực dâng lên, tim hắn như nổ tung. Huyết Tâm Ấn tự kích hoạt, tỏa sáng rực rỡ. Một hình bóng xuất hiện sau lưng — Ma Chủ Đăng Thiên, linh hồn mờ ảo, ánh mắt lạnh như vực sâu.
“Ngươi đã đi đến đây, sao còn do dự?”
“Ta không phải ngươi.”
“Ngươi đang dùng sức mạnh của ta. Sự khác biệt chỉ là thời gian.”
Hắn cắn răng, ép linh khí ngược dòng. Ánh sáng quanh người nổ tung. Máu từ miệng tuôn ra, nhưng hắn vẫn đứng vững.
“Tô Dao!” – Hắn hét. “Lui lại!”
Nàng không nghe, chỉ ôm chặt hơn. “Nếu ngươi tan biến, ta cũng tan!”
Ánh sáng tím quét ngang. Mộ Thần vội phóng tay, dựng khiên linh khí. Bầu trời vỡ toang, đỉnh Thiên Linh Tông sụp xuống một góc. Tiếng nổ vang dội khắp vùng.
Khi khói tan, Lăng Hạo quỳ giữa đất, hơi thở đứt quãng. Bốn trưởng lão nằm gục, máu rỉ ra từ miệng. Chỉ còn Mộ Thần vẫn đứng, ánh mắt tràn bi thương.
“Ngươi thắng rồi.” – Ông nói khẽ. “Nhưng ngươi thua chính mình.”
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt đẫm máu. “Ta chưa bắt đầu.”
Mộ Thần mỉm cười, rồi đột nhiên giơ tay, đâm ngón vào trán hắn. Một luồng ký ức tràn vào. Hình ảnh hiện ra — cảnh các trưởng lão phong ấn Ma Chủ, và Mộ Thần là người đã phản bội ông. Nhưng gương mặt Đăng Thiên trong ký ức lại chính là Lăng Hạo, chỉ khác thời đại.
“Không thể nào...” – Hắn lùi lại.
Mộ Thần gật đầu. “Ngươi không chỉ là hậu duệ. Ngươi là luân hồi của hắn.”
Tô Dao sững sờ, tay run rẩy. “Không... điều đó...”
“Ngươi đã chết cùng Ma Chủ lần trước, nhưng linh hồn bị ngọn đèn giữ lại, chờ thời cơ tái sinh.” – Mộ Thần nói tiếp, giọng yếu dần. “Ngươi quay lại để hoàn thành vòng luân hồi đó.”
Hắn ôm đầu, tiếng gió hòa vào tiếng tim. Mọi ký ức dội lại: máu, ánh sáng, sự phản bội, tiếng gào của ngàn người chết.
“Thấy chưa?” – giọng Ma Chủ vang trong tâm trí. – “Ngươi không thể chối bỏ ta. Ta là ngươi, ngươi là ta.”
Hắn gào lên, linh khí bùng nổ. Bầu trời nứt toác, ánh đèn trên Thiên Đài rực sáng, chiếu khắp bốn phương. Mộ Thần bị cuốn vào gió, thân thể hóa thành tro, nhưng miệng vẫn mỉm cười: “Nếu ngươi còn giữ lòng nhân, thiên đạo vẫn có lối về.”
Cả tông môn chìm trong ánh tím. Khi ánh sáng tan, chỉ còn lại im lặng.
Tô Dao chạy đến, ôm lấy hắn. “Ngươi... còn là ngươi chứ?”
Hắn thở nặng, giọng khàn như cát: “Ta... không biết.”
Phía xa, chuông Thiên Linh vang lên từng hồi dài — tiếng chuông báo tử cho chính tông môn mình.
Trên trời, ngọn đèn tím khổng lồ quay tròn, nhỏ xuống một giọt máu khổng lồ rơi xuống đất, hòa vào người hắn. Vết ấn trên ngực đổi hình — giờ đây, không còn là ngọn đèn, mà là một con mắt mở ra, sáng rực giữa đêm.
Tô Dao nhìn, nước mắt rơi. “Đèn đã biến thành mắt...”
Hắn nhìn lên bầu trời, thì thầm: “Tầng thứ ba sắp mở.”