huyết ảnh đăng thiên

Chương 7: Phân Hồn Giữa Máu Và Ánh Sáng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió lạnh quét qua vùng hoang tàn của Thiên Linh Tông. Mặt đất cháy đen, ngọn đèn tím khổng lồ vẫn treo lơ lửng trên trời, ánh sáng mờ ảo chiếu xuống những tàn tích đổ nát. Xác đệ tử rải rác giữa khói bụi, máu hòa thành dòng sông nhỏ chảy xuống chân núi.

Lăng Hạo đứng giữa trung tâm đại điện đã sụp, áo rách bươm, mắt khép hờ. Mỗi hơi thở, linh khí đỏ tím quanh người hắn lại run rẩy, như sắp nổ tung. Phía sau, Tô Dao vẫn cố đỡ hắn, bàn tay run lên vì hơi nóng tỏa ra từ cơ thể.

“Ngươi không thể ở đây lâu hơn.” – nàng nói, giọng khản đặc. “Các tông môn khác đang đến. Tin về việc ngươi phá hủy Thiên Linh Tông đã lan khắp tam giới.”

Lăng Hạo mở mắt. Ánh nhìn hắn giờ không còn chỉ là hai màu — mà là ánh tím sâu, pha vàng nhạt, như trong đó có hai linh hồn đang đấu tranh.

“Tô Dao,” – hắn nói chậm, – “Nếu ta không kiểm soát được bản thân, ngươi hãy rời đi. Đừng quay lại.”

“Ngươi đừng nói như thể mình sắp chết.”

“Không, ta sẽ không chết.” – Hắn khẽ cười. “Ta sẽ sống… nhưng ta không chắc ai đang sống trong thân thể này.”

Một luồng khí đen bốc lên từ ngực hắn, xoắn lại thành hình người. Đó là Đăng Thiên, linh hồn cổ xưa, nửa trong suốt, nửa đặc quánh như máu đông.

“Ngươi nghĩ có thể tách khỏi ta sao?” – giọng hắn vang lên trong đầu Lăng Hạo.

“Ta không thuộc về ngươi.”

“Ngươi chính là ta. Cơ thể này vốn là nơi ta tái sinh.”

“Không. Ta là Lăng Hạo.” – Hắn hét.

Ánh sáng quanh người hắn bùng nổ, nhưng lập tức bị bóng đen nuốt lấy. Tô Dao giật mình, lùi lại. Hai luồng khí — đỏ và tím — va vào nhau, phát ra tiếng rít như hàng ngàn linh hồn bị kéo căng.

Bầu trời nứt toác. Một đường sáng trắng xé qua tầng mây. Từ trên cao, vô số kiếm ánh sáng lao xuống như mưa. Đó là quân tiên giới — Thiên Giới Kiếm Trận, một trong những đại pháp trừng ma.

“Tô Dao, đi!” – Lăng Hạo hét, nhưng nàng không rời.

“Không! Nếu ngươi muốn chết, ta cũng ở đây!”

Kiếm quang rơi xuống. Hắn giơ tay, máu trào ra, ngưng tụ thành lá chắn đỏ. Kiếm đâm vào, máu vỡ tung, khói bốc lên mù mịt. Một nửa cơ thể hắn cháy xém, nhưng hắn vẫn đứng, mắt rực sáng.

Từ xa, mười bóng người tiên giới đáp xuống — áo trắng, kiếm vàng, linh khí thuần khiết. Người dẫn đầu là Thiên Tướng Quân Diễm Vô, khuôn mặt uy nghiêm, giọng vang rền:

“Lăng Hạo, kẻ nghịch đạo, hậu thân của Ma Chủ! Hôm nay, ta thay Thiên Giới kết thúc ngươi!”

Tô Dao bước ra, chắn trước mặt Lăng Hạo. “Ngươi không được chạm đến hắn!”

Diễm Vô liếc nàng, lạnh lùng: “Một đệ tử phản tiên, dám bảo vệ ma nhân? Tội ngươi cũng đáng chết.”

Hắn giơ kiếm, linh khí tụ lại, chém xuống.

Trong khoảnh khắc ấy, Lăng Hạo kéo nàng ra sau, máu từ tay phun lên, biến thành chuỗi ký tự đỏ bay vòng quanh. Cả không gian chấn động.

“Ngươi dám dùng huyết pháp trước mặt thiên tướng?” – Diễm Vô quát.

Lăng Hạo cười khàn: “Nếu thiên đạo cho phép giết người vô tội, thì ta thà theo ma.”

Hắn lao lên. Kiếm đỏ tím của hắn va chạm với kiếm vàng của thiên tướng, tiếng nổ vang vọng như sấm. Cả dãy núi sụp đổ, đất đá vỡ tan. Những đệ tử còn sống của các tông môn xung quanh quỳ xuống, kinh hoàng nhìn hai luồng sáng giao chiến trên trời — một nửa ánh sáng, một nửa máu.

Mỗi đòn của Diễm Vô như xé bầu trời, nhưng mỗi vết thương của Lăng Hạo lại lập tức khép lại, máu bốc khói tím. Đăng Thiên trong cơ thể hắn cười lớn:

“Cảm nhận đi! Đây là sức mạnh thật sự của ngươi!”

“Câm miệng!” – Hắn gào, nhưng không thể ngăn linh hồn kia hòa vào mình.

Đột nhiên, hắn chém một nhát kiếm xuyên qua Diễm Vô. Ánh vàng nổ tung, thiên tướng rơi xuống, miệng phun máu. Cả đội tiên nhân kinh hoàng. Nhưng Lăng Hạo đứng giữa không trung, đôi mắt đã hoàn toàn chuyển tím đậm. Giọng hắn vang khàn, xen lẫn âm điệu của Ma Chủ:

“Thiên đạo... chỉ là trò cười của kẻ mạnh.”

Hắn xoay kiếm, định tung đòn kết liễu, nhưng Tô Dao lao đến ôm hắn từ phía sau. “Đừng! Ngươi không còn là ngươi nữa!”

Trong thoáng chốc, ánh sáng trong mắt hắn dao động. Linh hồn Đăng Thiên hét lên trong đầu:

“Nếu ngươi dừng tay, ngươi sẽ chết! Hắn sẽ giết ngươi!”

“Ta không muốn giết thêm ai nữa!”

“Thế thì để ta làm!”

Một luồng khí đen bốc lên, bao phủ toàn thân. Tô Dao bị hất văng, đập vào tảng đá, miệng phun máu. Trước khi ngất, nàng nghe thấy tiếng Lăng Hạo gào thét:

“Rời khỏi ta!!!”

Ánh sáng và bóng tối giao nhau. Cả vùng trời biến thành bức tranh hỗn loạn của máu và linh khí. Từ dưới đất, những người chứng kiến thấy hai hình người tách ra — một là Lăng Hạo, ánh sáng tím quanh thân; một là Đăng Thiên, thân áo đỏ, đôi mắt như vực sâu.

“Cuối cùng ngươi cũng thoát ra được.” – Lăng Hạo nói, hơi thở đứt quãng.

Đăng Thiên cười. “Thoát? Không, ta chỉ trở lại vị trí vốn có. Ngươi nghĩ ngươi khác ta sao?”

“Ta không giết người để tồn tại.”

“Ngươi đã giết hàng trăm kẻ ở Thiên Linh Tông. Ngươi gọi đó là gì?”

“Ta... chỉ tự vệ.”

“Dối trá.”

Ma Chủ vung tay. Máu từ đất bắn lên, tụ thành hàng ngàn lưỡi kiếm. “Hãy nhìn xem, ai mới là thật sự của ngươi.”

Lăng Hạo hét lên, vận toàn bộ linh lực. Huyết Tâm Ấn sáng rực, kết giới hình hoa sen tím bao quanh. Hai người lao vào nhau — người và ma, cùng một thân xác, nhưng giờ trở thành hai bản thể. Mỗi cú chạm, không gian rung động, sét xé trời, đất vỡ tung.

Cuối cùng, cả hai cùng đâm kiếm vào ngực nhau. Máu bắn ra, hòa làm một. Một luồng sáng cực mạnh nổ tung, đẩy tất cả ra xa.

Khi khói tan, chỉ còn lại một người nằm giữa đất — Lăng Hạo, gương mặt bình yên, máu chảy từ miệng. Cơ thể hắn không còn dấu vết của Ma Chủ, nhưng ánh sáng tím vẫn lấp lánh trên da.

Tô Dao bò đến, ôm hắn. “Ngươi... còn sống chứ?”

Hắn mở mắt, khẽ nói: “Ta đã phong ấn hắn... trong chính linh hồn mình. Nhưng không biết... đến bao giờ.”

Nàng ôm hắn khóc, nước mắt rơi trên máu.

“Ngươi đã làm điều không ai dám làm.” – nàng nghẹn ngào.

“Không.” – Hắn mỉm cười yếu ớt. “Ta chỉ chọn cách sống mà ta muốn.”

Từ xa, những tia sáng trắng lại lóe lên — quân tiên giới đang rút đi, còn quân ma đạo bắt đầu kéo đến. Một cuộc chiến khác sắp xảy ra.

Lăng Hạo ngẩng đầu nhìn bầu trời đỏ. “Tô Dao... đã đến lúc chúng ta phải rời khỏi tam giới.”

“Rời đi?”

“Ta phải tìm Cổng Luân Sinh. Chỉ ở đó, ta mới có thể chôn vùi linh hồn của hắn vĩnh viễn.”

“Cổng Luân Sinh... nơi biên giới giữa sinh tử?”

“Đúng. Và cũng là nơi không ai từng trở về.”

Tô Dao nắm chặt tay hắn. “Nếu đó là con đường ngươi chọn, ta sẽ đi cùng.”

Gió nổi lên, cuốn bụi và máu bay tứ tán. Lăng Hạo bước đi, dáng hình mờ dần trong ánh hoàng hôn. Phía sau, tàn tích Thiên Linh Tông bị nuốt chửng bởi sương đỏ, chỉ còn vang vọng tiếng chuông tang.

Trên bầu trời, một ngọn đèn tím khác xuất hiện, nhỏ hơn, nhưng sáng rực rỡ — đèn của phân hồn, minh chứng rằng hai linh hồn trong một thể chưa thật sự hợp nhất.

Giọng nói Đăng Thiên vang vọng xa xăm trong tâm trí hắn:

“Ngươi có thể giam ta, nhưng không thể xóa ta. Một ngày nào đó, ngươi sẽ cầu xin ta quay lại.”

Lăng Hạo nhắm mắt, gió thổi tóc hắn bay ngược. “Ta không cầu xin. Ta chỉ chiến đấu.”

Ánh tím trong mắt hắn tắt dần, chỉ còn lại màu xám lặng. Hắn nắm tay Tô Dao, cùng đi về phía chân trời — nơi ranh giới giữa sống và chết đang chờ họ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×