huyết ảnh đăng thiên

Chương 8: Cổng Luân Sinh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Màn đêm phủ xuống vùng đất vô danh phía Tây Bắc. Gió thổi từng cơn mang theo hơi lạnh tê buốt, khiến bầu trời như đông đặc lại. Từng cột đá đen dựng thẳng hàng, khắc đầy những ký tự cổ ngữ không ai hiểu. Ở giữa chúng là một cánh cổng khổng lồ, được tạo bởi hai tấm bia đá gắn liền, trên đỉnh khắc ba chữ bằng máu đã khô: Luân Sinh Môn.

Lăng Hạo và Tô Dao đứng trước cánh cổng, ánh lửa từ ngọn đèn đỏ nhỏ trong tay hắn phản chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi. Suốt nhiều ngày, họ băng qua vô số vùng đất bị bỏ hoang, tránh né cả tiên lẫn ma, và giờ, cuối cùng cũng tới nơi mà truyền thuyết gọi là biên giới giữa hai thế giới.

“Đây thật sự là nơi ngươi muốn đến sao?” – Tô Dao hỏi, giọng khẽ nhưng đầy lo lắng.

Lăng Hạo gật nhẹ. “Chỉ nơi này mới có thể phong ấn hoàn toàn linh hồn Đăng Thiên. Nếu ta không làm, hắn sẽ tỉnh lại, và khi đó, tam giới sẽ không còn.”

“Còn ngươi thì sao?”

Hắn im lặng một lúc rồi nói: “Có lẽ... ta cũng sẽ tan cùng hắn.”

Tô Dao siết chặt tay hắn. “Nếu thế, ta cũng đi cùng.”

Hắn nhìn nàng, ánh mắt dịu lại. “Tô Dao, ngươi phải sống. Nếu ta không trở về, hãy rời khỏi nơi này, quên ta đi.”

“Ta không thể.” – Nàng đáp dứt khoát. “Nếu ngươi mất, ta sống để làm gì?”

Lăng Hạo cười nhẹ, nhưng trong nụ cười có nỗi buồn sâu thẳm.

“Ngươi cứng đầu như ta vậy.”

Khi họ bước tới gần, cánh cổng bắt đầu rung nhẹ, tỏa ra sương trắng dày đặc. Gió đổi chiều, thổi ngược từ bên trong. Không khí lạnh như kim châm.

Trên mặt đất, hàng loạt ký tự đỏ dần hiện lên, nối liền thành một vòng tròn khổng lồ. Lăng Hạo đặt tay lên ngực, vết ấn tím nhấp nháy. Từ đó, máu nhỏ ra từng giọt, rơi xuống vòng tròn.

Ngay lập tức, không gian rung lên. Tiếng trống trầm vang dội từ trong hư không, như tiếng tim khổng lồ của đất trời. Cánh cổng mở ra, ánh sáng trắng lóe lên, hút tất cả linh khí xung quanh.

“Bắt đầu rồi.” – hắn nói.

“Ngươi chắc chứ?”

“Không còn đường lùi.”

Họ cùng bước vào.

Bên trong là một thế giới hoàn toàn khác. Không có trời, không có đất, chỉ có biển ánh sáng trải dài vô tận, phản chiếu hàng vạn linh hồn bay lượn. Mỗi linh hồn mang hình dáng khác nhau — người, thú, tiên, ma — tất cả trôi trong im lặng.

Tô Dao khẽ nói: “Đây... là nơi linh hồn chờ đầu thai sao?”

“Không. Đây là nơi linh hồn bị giam cầm, không thể đầu thai.” – Hắn đáp, giọng thấp. “Cổng Luân Sinh chỉ mở cho những kẻ bị thiên đạo gạt bỏ.”

Tiếng gió rít lên. Từ xa, một bóng người bước đến — trắng như sương, không có mặt, chỉ có đôi mắt sáng rực. Giọng nói vang vọng:

“Ngươi mang huyết Đăng Thiên. Tại sao dám bước vào cõi này?”

“Ta đến để chấm dứt nó.” – Lăng Hạo nói.

“Muốn chấm dứt Đăng Thiên, phải trả bằng linh hồn ngươi.”

“Ta biết.”

Bóng trắng đưa tay, cánh cửa thứ hai hiện ra — Cửa Huyết Ảnh, hình xoắn tròn như con mắt.

“Bước vào, và ngươi sẽ đối mặt với chính mình.”

Hắn quay lại nhìn Tô Dao. “Ở lại đây, đừng theo ta.”

“Không. Nếu ngươi đi, ta đi.”

“Ta không thể bảo vệ ngươi trong đó.”

“Ta không cần ngươi bảo vệ.”

Hắn im lặng, rồi gật đầu. Cả hai cùng bước vào.

Trong khoảnh khắc đó, thế giới biến dạng. Mặt đất nứt toác, biển ánh sáng hóa thành máu. Từng giọt máu rơi từ trời, đọng thành sông đỏ. Giữa sông, một hình bóng bước ra — Lăng Hạo khác, gương mặt giống hệt hắn, chỉ khác ở đôi mắt đen sâu không đáy.

“Ngươi là ai?” – hắn hỏi.

“Ta là phần ngươi chối bỏ.” – Bóng kia đáp, giọng lạnh. “Ngươi nói ngươi không phải Ma Chủ, nhưng mọi oán hận, khát khao, tất cả đều là ta.”

“Ta không cần ngươi.”

“Ngươi không có ta, ngươi không tồn tại.”

Họ lao vào nhau. Máu văng tung, đất rung chuyển. Hai bóng người va chạm, ánh đỏ và tím đan xen. Mỗi chiêu, mỗi đòn như đánh vào chính tim mình.

Tô Dao đứng ngoài, nhìn cảnh tượng ấy, nước mắt rơi. Mỗi lần Lăng Hạo bị thương, máu hắn rơi xuống đất lại hóa thành ký ức — những hình ảnh khi hắn còn nhỏ, thôn Hắc Thủy bị thiêu, những đêm hắn ngồi một mình nhìn đèn đỏ trên ngực, ánh mắt cô độc.

“Ngươi hận thiên đạo?” – bóng đen hỏi.

“Hận.”

“Ngươi hận con người?”

“Hận.”

“Vậy tại sao ngươi còn muốn làm người?”

“Vì ta muốn tự do.”

Câu nói ấy vang lên, khiến cả không gian chấn động. Ánh sáng đỏ tím lan ra, cuốn cả hai vào xoáy máu. Khi mọi thứ lắng lại, chỉ còn một người quỳ gối giữa sông — Lăng Hạo, cơ thể rách nát, nhưng đôi mắt lại sáng trong như buổi đầu.

Từ trong xoáy máu, linh hồn Đăng Thiên xuất hiện, nửa người nửa khói.

“Ngươi đã chọn.”

“Phải. Ta chọn làm chính ta.”

“Ngươi có biết lựa chọn này nghĩa là gì không? Là chấm dứt dòng máu Đăng Thiên mãi mãi.”

“Đó là điều ta muốn.”

Hắn đưa tay lên ngực, ấn mạnh vào vết ấn. Máu phun ra, hòa cùng ánh sáng trắng. Giọng Đăng Thiên vang lên lần cuối:

“Ngươi có thể xóa ta, nhưng máu này... sẽ mãi nhuộm đỏ thiên đạo.”

Cơ thể hắn sáng bừng. Ánh sáng ấy xuyên qua cả cánh cổng Luân Sinh, chiếu rực lên bầu trời tam giới. Tất cả linh hồn bị giam đều ngẩng đầu nhìn, rồi từng người tan dần, hóa thành những đốm sáng bay lên — được giải thoát.

Tô Dao chạy tới, ôm lấy hắn khi ánh sáng dần yếu. “Lăng Hạo! Đừng bỏ ta!”

Hắn mở mắt, mỉm cười. “Tô Dao... ta thấy... ánh sáng rồi.”

“Đừng nói nữa!”

“Ta... không sao đâu. Ta chỉ... muốn ngủ một giấc thôi.”

Ánh sáng quanh hắn tan dần. Cơ thể biến thành hàng trăm đốm sáng đỏ, bay quanh Tô Dao, rồi tan vào không trung. Trên mặt đất, chỉ còn lại ngọn đèn đỏ nhỏ, vẫn cháy, nhưng ánh sáng giờ trong veo, không còn màu máu.

Tô Dao ôm ngọn đèn vào lòng, nước mắt rơi lên mặt kính. “Ngươi nói sẽ sống... Ngươi lừa ta.”

Tiếng gió khẽ thổi, và trong ngọn đèn, có tiếng nói rất nhỏ vang lên:

“Ta chưa chết... Ta chỉ đang ở bên trong ánh sáng.”

Tô Dao bật khóc, ôm chặt ngọn đèn. Cổng Luân Sinh dần khép lại sau lưng nàng, sương trắng nuốt trọn tất cả.

Ba năm sau, trên vùng biên giới tam giới, người ta truyền nhau một câu chuyện — rằng trong đêm mưa, ở nơi sương phủ, có một ngọn đèn đỏ cháy mãi không tắt. Ai đi lạc vào, sẽ nghe thấy giọng nói của một người con trai gọi tên một cô gái:

“Tô Dao... đừng khóc...”

Người ta gọi nơi đó là Cốc Huyết Đăng, nơi huyền thoại của kẻ phản thiên kết thúc — và cũng là nơi, ánh sáng đầu tiên vượt qua bóng tối.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×