Mặt trời buổi sớm rọi xuống con đường đất dẫn vào trấn Dương Châu, một trong những nơi phồn hoa nhất vùng Giang Nam. Người đi lại tấp nập: kẻ bán hàng rong rao to, thương nhân cưỡi ngựa hối hả, giang hồ hán tử tay đeo đao kiếm đi lại ngạo nghễ. Không khí ồn ào, náo nhiệt hoàn toàn khác với sự yên bình của thôn Thanh Trúc năm xưa.
Trong dòng người hối hả ấy, một thiếu niên áo vải thô nâu, dáng vẻ gầy nhưng ánh mắt sáng quắc – chính là Lạc Vũ – lặng lẽ bước đi. Cậu chỉ mang theo một bọc hành lý nhỏ, bên hông lủng lẳng thanh đoản kiếm cũ kỹ.
Đây là lần đầu tiên Vũ đặt chân vào một nơi phồn hoa như vậy. Từng tiếng rao, từng ánh nhìn khiến tim cậu đập loạn, vừa háo hức, vừa cảnh giác.
Quán rượu đầu tiên
Sau mấy ngày rong ruổi, bụng đói cồn cào, Vũ bước vào một tửu lâu nhộn nhịp. Quán “Vân Lai Khách Điếm” nổi tiếng nhất trấn, tầng dưới chật ních khách, tiếng cười nói vang rộn.
Vũ chọn một bàn trống, gọi bát mì nóng và bình trà nhạt. Khi đang cúi đầu ăn, bên cạnh vang lên giọng khinh khỉnh:
“Xem kìa, một thằng nhóc nhà quê mà cũng dám vào Vân Lai Khách Điếm ăn uống. Tiểu nhị, ngươi chắc không nhầm chứ, hắn có tiền trả không?”
Ngẩng lên, Vũ thấy ba gã hán tử mặt mày dữ tợn, áo đen, lưng đeo đao, trên ngực thêu hình đại ưng dang cánh – chính là thủ hạ của Hắc Ưng Bang.
Nhắc đến Hắc Ưng Bang, tim Vũ khẽ run. Chính bọn này từng dẫn đầu cuộc thảm sát thôn Thanh Trúc. Máu nóng lập tức sôi trào, bàn tay cậu vô thức nắm chặt đũa.
Tên hán tử cười nhạt, đập bàn:
“Tiểu tử, để bàn này lại cho gia gia. Mau cút!”
Vũ cắn răng, cố giữ bình tĩnh. Nhưng khi tên kia vươn tay giật bát mì của cậu, trong lòng Vũ bùng nổ. Bàn tay cậu xoay cổ tay, dùng đũa chặn mạnh, khiến bàn tay đối phương đau điếng.
“Ngươi!” – gã hán tử thét lên, rút đao.
Cả quán lập tức náo loạn. Khách uống rượu xôn xao, nhiều kẻ háo hức chờ xem trò vui.