huyết ảnh kinh thành

Chương 3: Huyết pháp trong lòng đất


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Không gian dưới lòng đất lạnh buốt như mồ sâu. Tiếng nước nhỏ giọt đều đều, vang vọng trong đường hầm đá. Mùi ẩm mốc, tanh ngòm của máu cũ quện với khói nhang cháy dở khiến người ta nghẹt thở.

Tử Nhan rút đuốc, ngọn lửa run rẩy, soi ra lối đi hẹp như mạch máu xuyên lòng đất. Hai bên tường, những ký hiệu hình vòng xoắn và ký tự cổ bị khắc sâu, ánh sáng lấp lánh phản chiếu trên bề mặt đá như có thứ gì đang di chuyển dưới đó.

“Ngươi chắc đây là đường đi xuống tế đàn?” – cô hỏi nhỏ.

“Không nghi ngờ gì nữa,” Lâm Khải đáp, tay đặt lên chuôi kiếm. “Cấu trúc này không phải tự nhiên. Họ dựng lên để ẩn giấu thứ gì đó.”

Càng đi sâu, tiếng niệm Phật lúc nãy càng rõ. Nhưng âm điệu ấy méo mó, như thể do hàng trăm người cùng niệm với tông giọng khác nhau – tạo thành thứ âm thanh rợn người.

Phía trước, đường hầm mở rộng, hiện ra một đại điện ngầm. Trên trần là vô số tượng Phật nhỏ được gắn kín, tất cả đều bị khoét mất đôi mắt. Giữa điện, một vòng tròn máu khổng lồ khắc sâu xuống đất, xung quanh cắm đầy nhang đỏ đang cháy ngùn ngụt, khói bốc lên xoáy như gió lốc.

Tử Nhan khẽ thốt: “Trận đồ máu thật sự…”

Lâm Khải tiến lên vài bước, nhìn kỹ trung tâm vòng tròn – nơi có một quan tài đá, nắp nứt toác, bên trong tối om.

“Đừng đến gần!” – cô kêu lên, nhưng đã muộn. Hắn cúi xuống, ánh đuốc rọi vào, và trong khoảnh khắc, một bàn tay trắng bệch bật ra, chộp lấy cổ tay hắn.

Cả hai lùi lại. Từ quan tài, một thân hình mặc áo tu hành bò ra, da trắng như sáp, mắt mù, môi dính máu khô. Hắn không hẳn còn sống, cũng chẳng hoàn toàn chết.

“Là hòa thượng trong chùa…” – Tử Nhan lùi một bước, nắm chặt chuôi kiếm.

Kẻ kia bật cười khàn khàn, tiếng cười như tiếng sắt mài vào đá:

“Người… đến rồi. Cuối cùng cũng đến…”

Lâm Khải cau mày: “Ngươi là ai?”

“Là kẻ canh giữ tội lỗi… kẻ giam giữ máu của người…”

Nói dứt lời, hắn rút từ áo ra một con dao gỉ sét, tự rạch lên cổ, máu đen phun ra tung tóe, rơi xuống đất. Ngay lập tức, vòng tròn máu bừng sáng, và những ký tự cổ quanh tường bắt đầu phát sáng đỏ rực.

“Lùi lại!” – Lâm Khải hét.

Nhưng không kịp. Mặt đất rung chuyển, nứt ra, và từ khe nứt ấy, hàng chục cánh tay khô quắt trồi lên, bấu lấy sàn. Một tiếng gào thét vang vọng như từ lòng địa ngục:

“Huyết pháp… khai mở!”

Lửa đuốc tắt phụt. Cả đại điện chìm vào bóng tối. Trong mờ mịt, chỉ còn ánh sáng đỏ nhạt từ trận đồ, chiếu lên những gương mặt méo mó của những kẻ vừa sống lại. Chúng không hẳn là người, không hẳn là ma – giống những xác chết được máu điều khiển, di chuyển giật cục.

“Chém vào đầu, đừng để máu dính lên người!” – Lâm Khải quát.

Tử Nhan không nói, vung kiếm. Lưỡi kiếm lóe sáng như ánh chớp, chặt đứt từng cánh tay lao tới. Máu bắn tung tóe, nhưng lạ thay, mỗi giọt máu rơi xuống đất đều lập tức tan biến như bị hút đi.

“Chúng không chết!” – cô kêu.

“Bởi vì chúng không sống.”

Lâm Khải xoay người, đâm thẳng vào tâm trận. Lưỡi kiếm đâm trúng điểm giao giữa các vòng xoắn, ánh sáng đỏ chói lóe lên. Cả điện rung chuyển, rồi đột ngột im bặt.

Những xác chết rơi rụng, chỉ còn lại mùi máu đặc quánh trong không khí.

Tử Nhan thở gấp: “Đây là tà pháp gì?”

“Huyết pháp,” hắn đáp trầm giọng. “Là nghi lễ hiến tế từng bị cấm ở cả giang hồ lẫn triều đình. Người luyện huyết pháp dùng máu kẻ khác để nối thông linh hồn người chết. Nhưng chỉ có một người từng thành công…”

“Người đó là ai?”

Hắn nhìn xa xăm: “Thầy ta – Lâm Trừng.”

Câu nói rơi xuống như nhát dao. Tử Nhan sững người. “Ngươi nói thầy ngươi chính là người sáng tạo ra huyết pháp?”

“Không. Ông ta là người duy nhất sống sót sau khi thi triển nó.”

“Và giờ hắn đang điều khiển cả trận đồ này?”

“Ta chưa dám chắc,” hắn đáp, ánh mắt sâu thẳm, “nhưng mọi dấu vết đều hướng về ông ta.”

Lâm Khải bước tới bên quan tài đá, nhìn vào trong. Ở đáy, có khắc một hàng chữ:

“Máu là công lý. Kẻ phản bội sẽ chuộc tội bằng linh hồn.”

Hắn siết nắm tay. “Đây là cách ông ấy trừng phạt ta.”

“Phản bội gì?” – cô hỏi khẽ.

Hắn im lặng rất lâu rồi mới nói:

“Mười năm trước, ta và thầy cùng lập Vô Ảnh Các, với mục tiêu diệt trừ tham quan, giữ lại công lý. Nhưng khi ta phát hiện người mà ông định giết không phải kẻ ác, mà là sứ thần triều đình, ta đã ngăn lại. Ông gọi ta là kẻ phản đồ. Hôm đó, Vô Ảnh Các bị truy quét, ông biến mất.”

“Và bây giờ…” – Tử Nhan nhìn quanh – “ông ta trở lại.”

“Không,” hắn nói. “Chính xác hơn là, ông ta chưa bao giờ rời đi.”

Bất chợt, tiếng chuông vang lên từ đâu đó sâu hơn trong hầm. Âm thanh nặng trĩu, từng hồi như thúc giục. Cả hai quay lại nhìn – cuối đường là một cánh cửa đá khổng lồ, trên khắc đồ hình giống hệt con mắt. Ở giữa có hốc nhỏ hình bàn tay.

Lâm Khải đặt tay vào – khớp vừa vặn. Cánh cửa rung nhẹ, rồi mở ra, để lộ cầu thang xoắn dẫn xuống sâu hơn.

“Đi tiếp?” – cô hỏi.

“Chúng ta đã ở trong ván cờ rồi,” hắn đáp. “Muốn sống, chỉ có cách đi tới cùng.”

Bên dưới là một căn phòng tròn rộng như đại điện, mái vòm chạm khắc hình rồng uốn quanh. Ở trung tâm đặt một bàn đá, trên đó là ngọc giản cổ khắc chữ “Huyết Pháp”. Ánh sáng mờ từ khe nến phản chiếu khiến những ký tự đỏ như đang rỉ máu.

Tử Nhan nhìn quanh. “Có ai đó vừa rời đi. Vết chân còn ướt.”

“Phải,” Lâm Khải đáp. “Họ muốn ta thấy.”

Hắn cầm lấy ngọc giản, mở ra. Bên trong là những dòng chữ lạ, nửa cổ ngữ nửa chú văn. Mỗi dòng như một lời nguyền. Nhưng giữa những dòng chữ đó, hắn nhận ra một câu viết bằng nét bút quen thuộc:

“Khải, nếu ngươi đọc được điều này, nghĩa là máu ta đã hòa vào đất. Ngươi có thể giết ta, nhưng không thể giết công lý.”

Lâm Khải run tay, mặt tái đi.

“Thầy ta…”

“Lâm Trừng vẫn sống?” – Tử Nhan hỏi dồn.

Hắn khẽ gật. “Không chỉ sống. Ông ấy đang dựng lại Huyết Pháp để tạo ra công lý mới – bằng máu của cả kinh thành.”

Cô nắm chặt kiếm. “Vậy phải ngăn ông ta trước khi tế đàn thứ ba mở ra.”

“Phải. Và theo thứ tự bản đồ, điểm thứ ba là… Thái Y Viện.”

Trên đường rời khỏi hầm, họ không nói gì. Không khí nặng nề như đá đè. Khi đến cửa, Lâm Khải chợt khựng lại – ánh trăng lọt qua khe nứt chiếu lên tường, hiện ra dòng chữ vừa được khắc thêm:

“Dưỡng Tâm Tự: tế đàn thứ hai hoàn tất.”

Ngay lập tức, tiếng chuông chùa bên trên vang lên dồn dập, rồi im bặt. Cả hai lao lên mặt đất. Toàn bộ Dưỡng Tâm Tự giờ chìm trong biển lửa. Các tăng nhân ngã rạp, miệng chảy máu đen. Ngọn lửa đỏ bốc cao, in lên trời đêm một chữ máu khổng lồ: “Ảnh.”

Tử Nhan run giọng: “Ai đó đã kích hoạt huyết pháp ngay khi ta còn trong hầm!”

“Có kẻ đang giám sát chúng ta.”

Từ xa, một tiếng cười vang vọng:

“Giỏi lắm, Lâm Khải. Ngươi lại phá được một tế đàn… nhưng công lý đâu phải thứ có thể dập tắt.”

Tiếng cười tan vào gió. Cả ngôi chùa sụp xuống, tro bụi bay mịt mù.

Lâm Khải đứng nhìn, trong mắt phản chiếu ngọn lửa:

“Thầy à… nếu công lý của người được xây bằng máu, thì hôm nay ta sẽ làm kẻ phản đồ lần nữa.”

Rạng sáng hôm sau, họ nấp trong căn nhà gỗ bên bìa rừng. Tử Nhan băng lại vết thương cho hắn.

“Giờ chúng ta làm gì?”

“Đi Thái Y Viện,” hắn đáp. “Nhưng ta cần một thứ trước.”

“Thứ gì?”

“Bằng chứng.”

Hắn lấy từ túi ra một mảnh gương nhỏ lấy trong hầm, đưa cho cô. Trên gương in hình phản chiếu của tường Dưỡng Tâm Tự lúc nãy — một hình bóng mặc áo choàng trắng, nửa khuôn mặt che bằng mặt nạ bạc, đứng giữa biển lửa.

“Ngươi thấy chứ?”

“Người đeo mặt nạ… chính là kẻ đã giết người ở Liên Hoa Trang!”

“Phải,” Lâm Khải khẽ gật, “và hắn không ai khác ngoài người từng là đồng môn với ta – Trần Kính, đệ tử thứ hai của thầy ta.”

Cô sững người. “Nghĩa là… hắn là kẻ thực thi huyết pháp thay cho Lâm Trừng?”

“Có lẽ. Và hắn sẽ không dừng lại cho đến khi tế đàn thứ năm hoàn tất.”

Trời dần sáng. Mưa ngừng, mây tan. Giữa khung trời đỏ sậm, hai bóng người cưỡi ngựa hướng về phía nam, nơi Thái Y Viện nằm sát Hoàng Thành. Phía xa, tiếng chuông cung đình vang vọng, báo hiệu một ngày mới.

Nhưng trong lòng Lâm Khải, chỉ có bóng tối.

“Lần này,” hắn nói khẽ, “ta sẽ tự tay kết thúc công lý nhuộm máu này — dù có phải giết chính người đã dạy ta tin vào nó.”

Tử Nhan nhìn hắn, ánh mắt vừa thương cảm vừa kiên định. “Nếu ngươi ngã xuống, ta sẽ thay ngươi cầm kiếm.”

Hắn khẽ cười: “Ta không định ngã. Vì ván cờ này… chỉ mới bắt đầu.”

Phía sau họ, trên ngọn đồi cao, một người trong áo choàng bạc nhìn theo. Dưới tấm mặt nạ, ánh mắt lấp lánh lạnh lẽo.

“Khải à,” hắn nói, “ngươi đi đúng hướng rồi. Hãy tới đi. Đến tế đàn thứ ba… để ta dạy ngươi thế nào là công lý thật sự.”

Gió thổi qua, cuốn theo mảnh giấy nhỏ rơi xuống đất, trên đó viết:

“Thái Y Viện – Đêm trăng máu – Hồi kết bắt đầu.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×