Gió thu thổi ràn rạt qua mái ngói cung thành. Đêm ấy, trăng tròn như vệt máu đông, treo lơ lửng giữa tầng mây xám đặc. Dưới ánh trăng, Thái Y Viện yên ắng lạ thường — yên đến mức người ta có thể nghe rõ tiếng giọt nước nhỏ từ đầu mái hiên xuống sân đá.
Lâm Khải dừng chân trước cổng sau. “Giờ Mão. Bọn gác đêm đổi ca, là lúc dễ vào nhất.”
Tử Nhan gật đầu. Cô chỉnh lại khăn che mặt, ánh mắt sắc như gươm. “Ngươi từng nói từng điều tra nơi này?”
“Phải,” hắn khẽ đáp, “Thái Y Viện vốn là nơi chữa bệnh cho hoàng thất, nhưng bên dưới có mật thất riêng — dùng để thử nghiệm dược liệu cấm.”
Hắn giơ tay. Một viên đá nhỏ bay đi, chạm tường phát ra âm thanh khẽ. Ngay lập tức, hai bóng lính gác xuất hiện, quay đầu dò xét. Trong khoảnh khắc đó, Tử Nhan đã nhẹ như gió, lao đến sau lưng họ, chém bằng sống kiếm. Hai tên gục xuống không một tiếng.
Họ lặng lẽ tiến vào.
Bên trong viện, mùi thuốc Đông y nồng nặc. Những kệ gỗ xếp dài, đầy bình sứ trắng, ghi tên dược liệu: “Hoàng Liên – Nhân Sâm – Phượng Mộc Huyết – Ngải Tâm.”
Lâm Khải nhíu mày. “Phượng Mộc Huyết… thứ này đã bị cấm từ mười năm trước. Chỉ dùng để chế ‘Huyết Dẫn Dịch’ – dung dịch kích hoạt tế trận.”
Tử Nhan rùng mình. “Nghĩa là họ đang luyện huyết pháp ngay dưới chân hoàng cung.”
“Không chỉ luyện. Họ đang hoàn thiện nó.”
Cả hai đi dọc hành lang chính. Ánh trăng rọi qua khung cửa, phản chiếu một dải sáng lên nền đá. Trên dải sáng đó, Lâm Khải phát hiện vết chân nhỏ bằng máu — từng dấu hướng xuống khu dược thất phía đông.
“Đi.”
Cửa dược thất khóa, nhưng Lâm Khải rút từ áo ra một vật bằng thép nhỏ, luồn vào khe ổ, nghe cạch một tiếng. Cửa mở. Một luồng khí lạnh phả ra.
Bên trong, không phải phòng chứa thuốc mà là một sảnh rộng, treo kín những lồng sắt — trong mỗi lồng là một người bị trói, máu rút ra qua ống bạc nối vào chiếc chum lớn giữa phòng. Dưới chum, những đường rãnh khắc sâu thành hình hoa sen sáu cánh, máu từ chum chảy ra, tạo thành hoa văn đỏ uốn lượn quanh nền đá.
“Trời ơi…” – Tử Nhan lùi lại, bàn tay run lên.
Lâm Khải siết chặt nắm đấm. “Họ dùng người sống để nuôi tế trận.”
Một tiếng nói trầm vang từ bóng tối:
“Ngươi đến rồi, Khải.”
Hai người lập tức quay lại. Từ cuối hành lang, một bóng áo choàng bạc bước ra. Ánh sáng đèn lồng phản chiếu mặt nạ lạnh lẽo — nửa khuôn mặt ẩn trong ánh đỏ, nửa còn lại là nụ cười nhạt.
“Trần Kính,” Lâm Khải nói, giọng khàn đặc.
“Đã lâu rồi, sư huynh.”
“Ngươi giết bao nhiêu người để làm nên cảnh này?”
“Chỉ là vài trăm mạng phàm tục,” Trần Kính đáp bình thản. “Công lý cần máu để sinh ra. Thầy từng nói như vậy mà.”
“Đừng lôi công lý ra làm tấm khiên!” – Tử Nhan rút kiếm, gằn giọng. “Ngươi chẳng qua là đồ quỷ đội lốt người.”
Trần Kính bật cười. “Cô nương, người phàm chỉ thấy máu là tội lỗi, nhưng máu là sự sống. Nếu không có máu, công lý làm sao tồn tại? Lâm Khải hiểu điều đó hơn ai hết.”
Hắn nhìn sang Lâm Khải. “Ngươi từng nói sẽ bảo vệ chân lý. Nhưng ngươi quên rồi sao? Chân lý không tự có, nó phải được rèn từ gươm và máu.”
Lâm Khải bước tới một bước, tay nắm chuôi kiếm. “Nếu máu ngươi có thể đổi lấy công lý, ta sẽ lấy nó đầu tiên.”
Ánh sáng lóe lên. Hai bóng người lao vào nhau, nhanh như hai cơn gió đối nghịch. Tiếng thép va nhau vang chát chúa. Mỗi chiêu đều là sát chiêu, không hề thử.
Trần Kính sử dụng Ảnh Bộ Quyết, thân pháp nhanh đến mức chỉ còn lại tàn ảnh. Hắn biến mất rồi xuất hiện sau lưng, kiếm đâm thẳng tim. Lâm Khải nghiêng người tránh, phản đòn bằng thế Long Ảnh Liên Hoàn, lưỡi kiếm vẽ thành vòng tròn sáng bạc.
“Ngươi vẫn còn giữ kiếm pháp của thầy,” Trần Kính nói giữa trận đấu, “nhưng thiếu đi ý chí của máu.”
“Máu là thứ khiến người ta hóa thú!” – Lâm Khải quát, rồi chém mạnh.
Hai lưỡi kiếm giao nhau. Tia lửa tóe lên. Trần Kính bật cười: “Thú sao? Vậy để ta xem, giữa thú và người, ai sống sót!”
Hắn bật nhảy, chém xuống — chiêu Huyết Ảnh Trảm. Lưỡi kiếm chạm đất, tạo ra sóng máu lan rộng. Tử Nhan kéo Lâm Khải lùi lại, cả hai nép sau trụ đá. Sóng máu bắn lên, đốt cháy cả gạch dưới chân.
“Không phải kiếm bình thường,” cô nói, “kiếm hắn có huyết linh.”
“Huyết Linh Kiếm,” Lâm Khải gật đầu, “rèn từ máu người luyện huyết pháp. Mỗi linh hồn trong đó gào khóc để đổi sức mạnh.”
Cơn chấn động vừa dứt, Trần Kính đã biến mất. Lâm Khải nhắm mắt, lắng nghe. Tiếng gió. Tiếng máu chảy. Một hơi thở sát sau lưng.
Hắn xoay người — choang! — hai kiếm lại chạm. Nhưng lần này, hắn không lùi, mà gạt mạnh, rồi dùng vai húc, đâm một cú chí mạng vào bụng đối thủ.
Máu bắn ra. Trần Kính lùi mấy bước, tay ôm vết thương, cười nhạt:
“Giỏi… vẫn là sư huynh của ta.”
Hắn lùi về phía tế đàn, máu từ vết thương nhỏ xuống nền, chảy theo hoa văn. Ánh sáng đỏ lập tức lan tỏa, rực rỡ như lửa.
“Khải… ngươi đã kích hoạt tế đàn bằng máu của ta rồi.”
Cả căn phòng rung chuyển. Từ chum máu giữa phòng, hàng trăm dòng sáng bốc lên xoắn thành cột máu khổng lồ.
“Chạy!” – Lâm Khải kéo Tử Nhan, nhưng một luồng gió hút mạnh khiến họ không thể nhúc nhích.
Trần Kính đứng giữa cột máu, ngẩng đầu cười man dại. “Thầy sẽ vui khi thấy ta hoàn thành tế đàn thứ ba! Còn ngươi… ngươi sẽ trở thành phần máu cuối cùng!”
Lâm Khải rút kiếm, cắm xuống đất, vận lực phản chấn. Đất nứt, máu văng tung tóe. Hắn hét lên, dồn toàn bộ nội lực đánh thẳng vào tâm trận.
Một luồng khí xanh bật ra, phá vỡ cột máu. Ánh sáng đỏ rực biến thành sương đen tan nhanh.
Trần Kính gục xuống, cười khàn: “Ngươi nghĩ chặn được sao? Hai tế đàn còn lại… đã bắt đầu rồi.”
Hắn ném ra một mảnh ngọc lục. Nó phát sáng, khắc ba chữ: “Thiên Giám Đài.”
“Đó… là nơi tế đàn thứ tư sẽ mở. Nơi cao nhất kinh thành.”
Hắn ngã xuống, máu tràn ra hòa với máu tế đàn, hình thành một biểu tượng mới — nửa hoa sen, nửa con mắt.
Lửa bùng lên trong sảnh. Máu cháy như dầu. Lâm Khải kéo Tử Nhan thoát ra ngoài, qua hành lang đang sụp đổ. Cửa sau mở tung, họ lao ra khi toàn bộ Thái Y Viện chìm trong biển lửa.
Trăng máu trên cao phản chiếu vào mắt họ. Không còn tiếng người, chỉ còn mùi khói thuốc và tiếng lửa nổ lách tách.
“Chúng ta đã chậm một bước,” Tử Nhan nói, giọng khàn.
“Không,” Lâm Khải đáp, ánh mắt hướng về phía cung thành xa xa. “Ta biết đích đến tiếp theo rồi. Thiên Giám Đài — nơi thầy từng dạy ta nhìn thiên hạ mà phán định công lý.”
Cô nhìn hắn, lo lắng: “Nếu tế đàn mở ở đó, chẳng phải cả hoàng cung sẽ thành huyết hải sao?”
“Đúng vậy. Và đó cũng là nơi kết thúc trò chơi máu này.”
Trước khi rời đi, Lâm Khải quay lại nhìn tàn tích Thái Y Viện. Trong ánh lửa, bóng Trần Kính vẫn nằm đó, khuôn mặt méo mó, nhưng khóe môi còn cong lên.
Hắn khẽ nói: “Ngươi điên thật, Kính à… nhưng ta cũng từng điên như ngươi.”
Tử Nhan đặt tay lên vai hắn: “Nếu hắn nói thật, thì người thầy ngươi sắp làm điều khủng khiếp hơn.”
“Phải. Thầy ta muốn mở tế đàn cuối cùng ngay tại Thiên Giám Đài. Đó sẽ là lúc ông ta chứng minh công lý bằng máu của cả kinh thành.”
Cả hai rời đi trong đêm, bóng họ khuất dần trong khói lửa. Phía sau, tro bay hòa cùng trăng đỏ, tạo thành một vệt sáng như vết máu khổng lồ vắt ngang bầu trời.
Trong gió, vang vọng giọng nói của Trần Kính, tan vào đêm tối:
“Công lý thật sự… chỉ đến khi ngươi dám giết người thầy đã cho ngươi niềm tin.”