huyết ảnh kinh thành

Chương 5: Thiên Giám Đài – Nơi công lý soi máu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời gần sáng, nhưng kinh thành vẫn bao phủ bởi lớp sương đỏ nhàn nhạt. Sau vụ cháy ở Thái Y Viện, triều đình ra lệnh giới nghiêm toàn thành, cấm dân ra đường. Tin đồn lan nhanh hơn lửa: “Huyết Ảnh đã tái sinh. Máu trong hoàng cung sẽ đổ.”

Tử Nhan và Lâm Khải men theo bờ tường phía tây, nơi bóng đêm chưa tan. Từ xa, họ có thể thấy đỉnh Thiên Giám Đài – tòa tháp đá cao nhất kinh thành, nơi triều đình dùng để quan sát thiên tượng và soạn chiếu chỉ.

Ánh trăng cuối cùng rọi lên đỉnh tháp, hắt xuống thành hình con mắt khổng lồ, nhìn chằm chằm vào đất.

“Đó là nơi thầy ta từng dẫn ta đến,” Lâm Khải nói nhỏ. “Nơi ông bảo ta rằng công lý của con người chỉ tồn tại khi được trời chứng giám.”

Tử Nhan đáp, giọng trầm: “Và giờ ông ta biến nơi chứng giám thành nơi hiến tế.”

“Phải. Hắn muốn thiên mệnh rửa tội cho máu.”

Trước cổng chính Thiên Giám Đài, binh lính xếp hàng dày đặc. Trên cờ có huy hiệu đặc biệt – Vệ Phủ Hoàng Thành.

Tử Nhan nghiêng người quan sát: “Cả đội Cấm Quân được điều đến. Có vẻ hoàng thượng cũng biết điều gì sắp xảy ra.”

Lâm Khải khẽ cười. “Nếu biết thật, hắn đã không để Thiên Giám Đài mở cửa suốt đêm.”

“Ngươi định vào bằng cách nào?”

“Bằng cách cũ.”

Hắn lấy trong áo ra một con dấu nhỏ khắc chữ Tư Vệ Sử, vật chứng hắn từng trả lại triều đình năm năm trước.

Tử Nhan ngạc nhiên: “Ngươi vẫn giữ nó?”

“Không phải vì danh, mà vì đây là thứ duy nhất còn cho ta quyền bước vào nơi ta bị trục xuất.”

Hắn bước ra khỏi bóng tối, đi thẳng đến cổng. Hai lính gác giơ thương chắn.

“Dừng lại! Kẻ nào?”

Lâm Khải giơ con dấu, giọng rắn như thép: “Tư Vệ Sử Lâm Khải, theo chỉ dụ khẩn của Thánh thượng, đến điều tra vụ huyết pháp trong Thái Y Viện. Mở cổng.”

Hai lính liếc nhau. Một tên run giọng: “Ngài… ngài còn sống?”

“Còn sống để dọn đống tội lỗi các ngươi đang che giấu.”

Cổng mở ra. Hắn và Tử Nhan bước vào.

Bên trong Thiên Giám Đài, không khí lạnh buốt. Những hành lang dài, tường đá khắc chi chít chữ cổ và đồ hình thiên tượng. Mỗi bậc cầu thang đều có vết máu khô sẫm lại như từng có ai đó lê người lên đây.

Họ leo tới tầng thứ năm, nơi ánh sáng mờ nhạt từ đuốc hắt lên trần cao. Một nhóm người mặc áo choàng trắng đang đứng quanh một bàn đá tròn, giữa bàn là một vòng tròn ánh sáng – huyết đồ thiên mệnh, biểu tượng của Huyết Pháp khi hợp nhất ba tế đàn.

“Bọn họ đang hợp nhất năng lượng từ các tế đàn trước,” Tử Nhan thì thầm.

“Và người đứng giữa chính là tế chủ,” Lâm Khải nói, mắt nhìn về phía trung tâm.

Người đó chậm rãi quay lại — khuôn mặt gầy gò, tóc bạc dài, ánh mắt sắc như dao.

“Thầy…”

Lâm Trừng.

Ánh đuốc phản chiếu lên đôi mắt trầm như vực thẳm. Ông nhìn học trò cũ, giọng trầm như gió qua đá:

“Ngươi vẫn đến, Khải.”

“Ta phải đến. Vì ở đâu có máu, ở đó có ngươi.”

Lâm Trừng mỉm cười. “Vẫn nói như cũ. Ngươi không thay đổi.”

Tử Nhan rút kiếm. “Ông chính là kẻ đứng sau toàn bộ vụ án?”

Ông nhìn cô, ánh mắt điềm tĩnh: “Ta không phải kẻ giết người, cô nương. Ta chỉ trả lại sự công bằng cho những linh hồn bị dẫm nát.”

“Công bằng?” – Lâm Khải bật cười, lạnh buốt. “Ông giết hàng ngàn người để lập tế đàn. Gọi đó là công bằng sao?”

“Phải. Vì ngươi không hiểu.”

“Vậy nói ta nghe xem, ‘công bằng’ là gì!”

Giọng Lâm Trừng trầm xuống, như đang giảng cho một học trò cũ:

“Công bằng là khi kẻ có tội không thể dùng quyền lực để che giấu tội ác. Ngươi đã thấy bao nhiêu án oan bị chôn vùi? Bao nhiêu dân nghèo bị quan lại chém đầu? Ngươi từng tin vào công lý triều đình, và ngươi thấy nó làm được gì chưa?”

“Ta biết triều đình thối nát,” Lâm Khải đáp, “nhưng giết người vô tội không khiến thế giới sạch hơn.”

“Vậy ngươi chọn cách nào? Ngồi chờ vua ban ân?” – Lâm Trừng hỏi, giọng cao hơn. “Công lý phải có máu để tồn tại! Thầy chỉ đẩy nhanh tiến trình mà thôi.”

Ông vung tay. Vòng sáng trên bàn đá bừng lên, máu đỏ tràn ra như sông. Tường xung quanh hiện lên những hình khắc chuyển động – những người quỳ gối, máu từ cổ họ chảy ra thành dòng.

“Ngươi thấy chưa, đây là công lý thật sự. Mọi linh hồn đều được ngang hàng dưới máu.”

Tử Nhan hét lên: “Ông điên rồi!”

“Có lẽ,” Lâm Trừng nói, “nhưng thế gian chỉ thay đổi khi có kẻ đủ điên.”

Lâm Khải rút kiếm, bước tới. “Nếu công lý của người là máu, ta sẽ kết thúc nó.”

“Vậy thì đến đây,” thầy hắn nói, “để ta xem công lý không máu của ngươi mạnh đến đâu.”

Hai người lao vào nhau. Tiếng kiếm va nhau vang vọng cả tòa tháp.

Kiếm của Lâm Trừng nặng, chậm nhưng uy lực. Mỗi đòn như giáng búa, ép đối thủ lùi dần. Kiếm của Lâm Khải thì nhanh, sắc, như gió xuyên mây. Hai luồng khí đối nghịch — một đỏ máu, một trắng bạc — va vào nhau, nổ tung trong ánh sáng chói lòa.

Tử Nhan định xông vào hỗ trợ, nhưng Lâm Khải hét: “Không được!”

Cô dừng lại, nhìn thấy họ di chuyển nhanh đến mức chỉ còn vệt sáng. Mỗi cú chạm là một luồng xung kích khiến tường nứt toác.

Lâm Trừng bật cười giữa trận:

“Ngươi học hết chiêu của ta rồi, nhưng ngươi quên mất thứ quan trọng nhất – niềm tin.”

“Ta vẫn tin,” Lâm Khải đáp, “nhưng không phải vào máu.”

Cả hai cùng tung đòn cuối. Hai kiếm đâm thẳng – choang! – ánh sáng trắng bùng lên. Khi tan, họ đã đứng ở hai đầu tháp. Một giọt máu rơi xuống nền, vang như tiếng chuông đồng.

Lâm Trừng khụy gối, tay ôm ngực, máu tràn ra từ vết chém. Ông nhìn học trò, mỉm cười yếu ớt:

“Giỏi lắm. Nhưng ngươi vẫn thua.”

Ông vung tay, máu từ vết thương hòa vào vòng sáng giữa bàn đá. Cả Thiên Giám Đài rung chuyển. Ánh đỏ lan lên trời, tạo thành cột sáng khổng lồ.

“Thầy đang làm gì!” – Lâm Khải gào.

“Hoàn thành tế đàn thứ tư. Máu ta là chìa khóa mở cửa thiên mệnh. Tế đàn cuối cùng sẽ tự động mở ở nơi cao nhất của đài – nơi trời và người gặp nhau.”

Ông ngẩng đầu, ánh mắt rực đỏ.

“Ngươi có thể giết ta, Khải, nhưng ngươi không thể giết lý tưởng ta tin.”

Máu trào ra, tràn khắp nền, tạo thành biểu tượng hoa sen mở nở. Toàn bộ căn phòng bắt đầu sụp.

Lâm Khải lao tới, ôm lấy thầy. “Dừng lại! Ngươi đã thắng, đừng kéo cả thiên hạ xuống cùng ngươi!”

Lâm Trừng mỉm cười, giọng khẽ như gió:

“Công lý của ngươi… hãy chứng minh nó đi.”

Rồi ông ngã xuống.

Cột sáng đỏ xé toạc bầu trời. Thiên Giám Đài rung mạnh. Đá vỡ rơi như mưa. Tử Nhan kéo Lâm Khải ra khỏi vòng máu, cả hai chạy xuống cầu thang giữa lúc tháp sụp đổ.

Phía trên, một luồng khí đỏ thẫm bốc lên, hóa thành hình rồng máu bay về phía hoàng cung. Dưới ánh trăng, nó để lại dấu vết như vệt cháy trên bầu trời.

Tử Nhan thở dốc, hỏi: “Hắn chết rồi sao?”

“Không,” Lâm Khải nói, mắt nhìn vệt sáng trên trời. “Huyết pháp đã nuốt linh hồn ông. Tế đàn cuối cùng sẽ tự động kích hoạt.”

“Ở đâu?”

“Trung tâm hoàng thành – điện Thiên Minh.”

Họ ra khỏi đài, trời đã sáng. Ánh mặt trời chiếu qua sương đỏ, nhưng không ấm. Dân kinh thành hoảng loạn, ai nấy đổ xô ra đường, chỉ trỏ vào cột sáng tan biến. Tin lan khắp nơi: “Trời nổi điềm dữ, máu rồng xuất hiện, triều đình sắp đổi ngôi.”

Trong ngõ nhỏ, Tử Nhan băng lại vết thương cho hắn. “Ngươi ổn không?”

“Không,” hắn khẽ nói, “nhưng ta phải đi. Thầy ta đã chọn chết để chứng minh công lý. Giờ ta phải sống để chứng minh điều ngược lại.”

Cô nhìn hắn thật lâu: “Ngươi tin rằng công lý thật sự có thể tồn tại, sau tất cả sao?”

“Ta không biết,” hắn đáp, giọng trầm. “Nhưng nếu không còn ai tin, thế giới này chỉ còn lại máu.”

Hắn siết chặt thanh kiếm, ánh thép phản chiếu ánh nắng đầu tiên của ngày.

“Công lý không cần máu để tồn tại. Nó cần người chịu đựng để giữ.”

Tử Nhan gật, mắt ánh lên kiên định. “Vậy ta sẽ đi cùng ngươi đến cùng. Dù con đường đó kết thúc trong máu.”

“Không,” hắn khẽ mỉm cười, “con đường này phải kết thúc trong ánh sáng.”

Họ nhìn về phía hoàng cung – nơi những lá cờ đỏ đang tung bay, và ở trung tâm, Điện Thiên Minh sừng sững như ngọn núi đen, chờ đón trận quyết chiến cuối cùng.

Gió thổi qua, cuốn bụi đỏ tan dần.

Một chương của máu khép lại — để mở đầu cho hồi cuối cùng, nơi công lý thật sự sẽ bị phơi bày.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×