Kinh thành Thiên An, năm năm sau biến cố.
Tường thành cao hơn trước, nhưng bóng tối giữa những con ngõ vẫn sâu như cũ.
Triều đình mới lên ngôi, vị vua trẻ Lý Minh Uyên tự xưng là người mang lại hòa bình. Dưới tay hắn là một tổ chức bí mật mang tên Thần Sách Ty, chuyên phụ trách “giám sát công lý.” Dân gian gọi chúng là bóng đêm đội triều phục.
Khi đoàn ngựa của Lâm Khải tiến gần cổng thành, lính gác kiểm tra kỹ giấy tờ.
“Danh tính?”
“Thương nhân từ Lưu Tân, họ Lâm,” hắn đáp.
Lính gật đầu, đóng dấu.
Tử Nhan đi bên cạnh, mắt kín sau tấm khăn, khẽ nói nhỏ:
“Ngươi đã thay tên, nhưng ánh mắt thì chẳng khác năm xưa.”
“Công lý chết rồi,” hắn nói khẽ, “giờ chỉ còn người đi chôn nó.”
Kinh thành nhộn nhịp, nhưng lạ ở chỗ — dân đi qua đều nhìn quanh với vẻ dè chừng. Trên cột chợ dán cáo thị:
“Kẻ nào nhắc đến Huyết Ảnh, chém đầu.”
“Kẻ nào truyền tin đồn về công lý máu, chém cả họ.”
Tử Nhan cau mày. “Sợ đến thế sao?”
“Không,” Lâm Khải đáp, “đây không phải sợ. Đây là cách cai trị bằng im lặng.”
Họ ghé vào quán trà, ngồi ở góc khuất. Bên trong, dân chúng thì thào:
“Nghe nói Thần Sách Ty vừa xử một viên quan ở Nam Viện. Bị chém giữa chợ.”
“Vì tội gì?”
“Bị kết tội… ‘phản công lý.’”
Lâm Khải siết chặt chén trà. “Cụm từ ấy — do thầy ta từng viết ra trong sách Vô Ảnh Ký.”
“Vậy là triều đình mới đang sử dụng lời của Lâm Trừng để hợp pháp hóa việc giết người.”
“Đúng,” hắn nói khẽ. “Công lý của máu đã trở lại — chỉ khác là lần này, nó có ngai vàng.”
Chiều, họ đến phủ Thần Sách Ty.
Tòa nhà to lớn, tường đen, không treo cờ triều mà treo biểu tượng con mắt và hoa sen đỏ.
Một người mặc áo choàng tím ra đón, dáng gầy, khuôn mặt trẻ nhưng ánh mắt lạnh: Sử Nhạn.
“Ngươi đến thật,” hắn nói.
“Ta không tin ngươi,” Lâm Khải đáp, “nhưng ta tin vào kẻ dám gọi tên công lý trước cửa triều.”
Sử Nhạn mỉm cười, mời họ vào. Phủ rộng, hành lang dài, mỗi gian đều có lính gác.
Trong phòng chính, treo một bức họa lớn: “Lâm Trừng giảng đạo.”
Dưới bức họa là ngai gỗ chạm khắc hình rồng, trống không.
“Ngai này dành cho ai?” – Tử Nhan hỏi.
“Cho người kế thừa Lâm Trừng,” Sử Nhạn đáp. “Kẻ được chọn sẽ là ‘Tế Chủ mới’ – người nắm quyền phán xét cả quan lẫn dân.”
Lâm Khải nhìn thẳng hắn. “Ngươi nói như thể ngươi muốn làm người đó.”
Sử Nhạn cười nhạt. “Không, ta chỉ là người đưa tin cho một vị khác.”
Hắn rút trong áo ra một phong thư.
Trên đó niêm dấu triều đình, nhưng nét mực quen thuộc đến rợn người — chữ viết của Lâm Trừng.
“Không thể nào…” – Tử Nhan khẽ thốt.
Lâm Khải cầm thư, mở ra. Bên trong là dòng chữ ngắn:
“Khải, công lý không chết. Nó chỉ đổi hình. Gặp ta ở điện Thần Chiếu, đêm rằm.”
Tay hắn run nhẹ. “Nét chữ này… không thể giả.”
“Ngươi thấy rồi đó,” Sử Nhạn nói, “hoặc thầy ngươi chưa chết, hoặc ai đó đã học được cách viết của linh hồn.”
“Ngươi muốn gì ở ta?”
“Ngươi đến, ta đến. Ta muốn xem lần này ngươi chọn ai – công lý hay máu.”
Sau khi rời phủ, Tử Nhan nhìn hắn:
“Nếu là bẫy?”
“Thì ta sẽ bước vào.”
“Ngươi điên rồi.”
“Công lý từng khiến ta điên một lần,” hắn đáp. “Giờ nếu nó còn thở, ta phải nghe tiếng nó lần cuối.”
Đêm rằm. Ánh trăng bạc phủ xuống mái cung Thần Chiếu – nơi xưa kia là thư viện bí mật của triều đình, nay đóng cửa từ sau vụ Huyết Ảnh.
Gió lạnh. Tiếng đàn ai oán vang từ bên trong.
Lâm Khải và Tử Nhan bước vào. Gian điện trống rỗng, chỉ có nến đỏ cháy lặng lẽ. Ở trung tâm là một chiếc ghế gỗ xoay lưng lại.
“Thầy?” – hắn gọi.
Ghế từ từ quay lại.
Trên đó không phải Lâm Trừng, mà là một người đội mặt nạ bạc, chỉ hở đôi mắt — ánh nhìn quen thuộc, nửa lạnh, nửa buồn.
Giọng nói vang lên, khàn nhưng rõ:
“Khải, ngươi đến rồi.”
“Ngươi là ai?”
“Ta là điều mà thầy ngươi để lại.”
Hắn đứng dậy. “Công lý không cần người sống, chỉ cần người tin. Ngươi tin sao?”
“Không,” Lâm Khải đáp, “ta không tin công lý biết giết người.”
Người đeo mặt nạ cười khẽ. “Thế thì ngươi chưa hiểu thầy mình. Lâm Trừng không chết, ông ta phân tách linh hồn. Một phần ở trong huyết pháp, phần còn lại ở trong những người từng chạm đến máu ấy. Bao gồm cả ngươi… và ta.”
Hắn tháo mặt nạ.
Tử Nhan sững sờ.
Khuôn mặt dưới lớp bạc — giống hệt Lâm Khải.
“Không thể nào…”
Người kia mỉm cười. “Ta là bản sao linh hồn ngươi được tạo ra trong phút cuối của huyết pháp. Thầy giữ ta lại, vì ông biết một ngày ngươi sẽ lãng quên công lý.”
“Ngươi là ta?”
“Là phần tin rằng công lý cần máu. Còn ngươi — là phần muốn cứu thế giới bằng lời nói.”
Không khí đặc quánh.
Tử Nhan lùi lại, tay run trên chuôi kiếm. “Hai người… giống nhau quá.”
Người đeo mặt nạ nói tiếp:
“Ngươi đã thấy triều đình mới chưa? Mọi thứ ta dạy đã trở thành luật. Thần Sách Ty chỉ là bản thể của Vô Ảnh Các, nhưng hoàn hảo hơn. Không còn phản loạn, không còn hỗn loạn – vì mọi người đều sợ công lý.”
“Đó không phải công lý, đó là khủng bố.”
“Khủng bố là hình thức nguyên thủy nhất của niềm tin.”
Lâm Khải rút kiếm. “Nếu ngươi thật sự là ta, thì ta sẽ giết ngươi – để ta còn là người.”
Người kia bật cười. “Vậy đến đi. Xem ai thật, ai giả.”
Cả hai lao vào nhau, nhanh như sét.
Kiếm chạm nhau, tiếng kim loại rít lên trong không gian nhỏ hẹp.
Cùng chiêu, cùng nhịp thở, từng bước như soi gương.
Một nhát, hai nhát, ba nhát — không ai hơn ai.
Tử Nhan nhìn cảnh đó, tim thắt lại. Cô không biết mình đang mong ai thắng.
Đến nhát thứ mười, Lâm Khải xoay người, đổi hướng kiếm, đâm vào vai đối thủ. Máu đỏ chảy ra — nhưng không đỏ, mà đen sẫm.
Người kia cười:
“Máu của ngươi và ta không khác.”
“Khác chứ,” Lâm Khải nói, “máu ta còn nóng.”
Hắn giơ tay, đâm thêm nhát nữa. Kiếm xuyên qua tim.
Người kia lùi lại, đôi mắt mờ dần, miệng vẫn mỉm cười:
“Ngươi thắng… nhưng nhớ… công lý chưa chết. Nó chỉ đổi người mang.”
Cơ thể hắn hóa thành tro bụi, tan vào không khí.
Căn điện rung nhẹ. Ngọn nến cháy bùng rồi tắt.
Lâm Khải đứng yên, hơi thở nặng nề.
Tử Nhan bước đến, đặt tay lên vai hắn. “Ngươi vừa giết ai?”
“Không biết,” hắn đáp. “Có lẽ là phần của ta từng tin vào máu.”
“Và giờ?”
“Giờ ta tin vào cô.”
Cô sững người.
Hắn quay lại, ánh mắt sâu nhưng ấm, như lần đầu tiên cô gặp hắn giữa đêm mưa năm nào.
Bên ngoài, trăng rằm soi sáng kinh thành Thiên An.
Trên mái điện Thần Chiếu, gió cuốn tàn tro bay về phía hoàng cung, tạo thành vệt sáng mờ như dải ngân đỏ.
Từ xa, tiếng sáo trúc vang lên — khúc Ảnh Phong.
Tử Nhan quay lại. “Nghe thấy không?”
“Phải,” Lâm Khải khẽ nói, “Sử Nhạn. Hắn đang bắt đầu trò chơi mới.”
“Ngươi nghĩ hắn thuộc phe nào?”
“Không phe nào. Có lẽ hắn chính là công lý kế tiếp.”
Cả hai lặng đi trong gió.
Trăng soi lên tấm bảng gỗ trong tay Lâm Khải — dòng chữ khắc mờ hiện rõ:
“Công lý không ngủ. Nó chỉ đổi người cầm kiếm.”