Gió từ phương đông thổi về, mang theo bụi mịn và mùi giấy cháy. Trên vùng đất từng là sông Thanh Hà nay chỉ còn thảo nguyên rộng, không ai nhớ sông đã từng tồn tại. Dân làng kể rằng ở nơi này từng có một vệt sáng soi trời đêm, gọi là “Tâm Diên”, nhưng mấy trăm năm rồi, chẳng ai còn nhìn thấy.
Một cậu bé mười sáu tuổi đang đi trên cánh đồng ấy, vai đeo túi sách, áo lam cũ, tay cầm bút gỗ. Hắn tên Nguyên, là học trò của trường chữ Khánh Tự. Hắn thích viết, nhưng chưa bao giờ hiểu vì sao chữ lại khiến tim hắn nhói như nhớ điều gì rất xa.
Mỗi tối, khi bạn bè ngủ, Nguyên thường ra đồng, viết chữ trên không bằng ngón tay. Không có mực, không có giấy, chỉ có ánh trăng. Hắn bảo rằng chỉ khi ấy chữ mới sống.
Đêm nay cũng vậy. Trăng sáng, gió nhẹ, cỏ khẽ lay. Nguyên ngồi xuống, viết một chữ Tâm giữa không trung. Chữ sáng lên rồi biến mất. Hắn thở dài. “Vẫn không đủ.”
Bỗng, từ dưới đất vang lên tiếng động nhỏ. Cỏ tách ra, để lộ thứ gì đó phát sáng mờ. Hắn cúi xuống — một bông hoa trắng, cánh mỏng như giấy, giữa nhụy khắc những ký tự nhỏ như đang thở.
Nguyên run tay chạm vào. Trong khoảnh khắc ấy, cả thảo nguyên sáng bừng. Từng ký tự bay lên, xoay quanh hắn. Một giọng nói vang vọng: “Ai đánh thức ta?”
Hắn giật mình. “Ta… ta chỉ là học trò.”
“Ngươi viết bằng tim, nên ta nghe thấy.”
“Ngươi là ai?”
“Ta là chữ bị lãng quên.”
Cơn gió thổi mạnh, bông hoa trắng tan thành hàng nghìn mảnh sáng. Mỗi mảnh là một chữ, mỗi chữ là một ký ức. Hắn nhìn thấy hình ảnh hiện ra giữa không trung — người phụ nữ áo trắng, người đàn ông áo lam, và đứa trẻ ôm ngọn nến.
Nguyên choáng váng. “Đây là…”
“Là khởi đầu. Nhưng thế giới đã quên. Giờ đến lượt ngươi viết lại.”
Ánh sáng nhập vào cơ thể hắn. Nguyên ngã quỵ, cảm thấy ngực như nổ tung. Khi mở mắt, hắn thấy mình đứng trong một không gian khác – toàn giấy trắng kéo dài vô tận. Mực rơi từ trời, chảy như mưa.
Một cuốn sách khổng lồ mở ra trước mặt, mỗi trang là một thế giới. Giọng nói trong gió bảo: “Đây là Thiên Thư – nhưng chưa ai viết trang mới. Ngươi sẽ là người đầu tiên.”
“Ta không phải tiên nhân.”
“Không cần là tiên. Chỉ cần dám viết.”
Nguyên cầm bút. Trước khi chạm vào giấy, hắn nhìn thấy bóng ai đó bên cạnh — một thiếu nữ áo trắng, tóc dài, mắt bình yên. Nàng mỉm cười. “Đừng sợ. Chữ vốn là sinh linh. Khi ngươi viết, hãy để nó thở.”
“Ngươi là ai?”
“Là người từng viết bằng tim.”
Hắn khẽ gật. Bút chạm trang giấy, nét đầu tiên hiện lên — Sinh.
Ngay khi chữ hoàn thành, mặt đất rung chuyển. Từ trong trang, hàng nghìn giọng nói vang lên, vui buồn lẫn lộn. Thiên Thư sáng rực, kéo cả thân thể hắn vào. Khi ánh sáng tan, Nguyên thấy mình đứng giữa một thành phố lạ — nhà bằng đá, nhưng mọi bức tường đều khắc chữ. Người dân ở đây không nói bằng miệng, mà khi mở môi, chữ bay ra.
Một đứa bé chạy tới, nhìn hắn. “Ngươi đến từ trang trên.”
“Trang trên?”
“Ừ. Ở đây gọi là Thiên Tự Giới. Mỗi thế giới là một trang trong quyển sách của ngươi.”
Nguyên bàng hoàng. “Ta đã viết ra nơi này sao?”
“Không ai viết hết, chỉ nối tiếp nhau thôi.”
Cậu bé dẫn hắn đi qua những con đường phủ đầy ký tự. Mỗi bước, mặt đất đều sáng lên, như đang đọc tên hắn. Đến quảng trường trung tâm, một ngọn tháp cao vươn lên trời, đỉnh tháp có ánh sáng trắng rực — hình bông hoa.
“Đó là cội chữ. Từ đó, mọi sinh linh biết nói.”
Nguyên bước đến gần, lòng bàn tay nóng rát. Khi chạm vào tháp, hình ảnh xưa ùa về: Liễu Tâm viết máu, Trường An đứng giữa tro, Diên thả nến trong gió.
Giọng nói trong đầu hắn vang lại, giờ rõ ràng như người đứng bên cạnh: “Ngươi là người viết cuối. Nhưng chữ không cần kết thúc.”
“Vậy ta tồn tại để làm gì?”
“Để nhớ rằng chữ từng là người.”
Hắn mỉm cười, đặt bút xuống nền, viết một hàng nhỏ: “Mọi câu chuyện đều là lời người sống kể cho người đã quên.”
Khi nét cuối hoàn thành, toàn Thiên Tự Giới rung lên. Mọi người ngẩng đầu, chữ trên môi họ đổi sắc, sáng như sao. Ánh sáng lan ra khỏi giới, vượt qua từng trang giấy, chiếu ngược về thế gian thật.
Nguyên nghe thấy tiếng người đọc khắp nơi — tiếng học trò, tiếng mẹ ru con, tiếng kẻ hành hương tụng kinh. Tất cả cùng hợp lại thành một âm thanh duy nhất, giống như tiếng thở dài của thế giới: “Chúng ta vẫn đang viết.”
Một luồng gió mạnh thổi qua, cuốn bút khỏi tay hắn. Khi mở mắt, hắn lại ở giữa đồng cỏ cũ. Bông hoa trắng nở dưới chân, tỏa hương nhẹ.
Phía đông, mặt trời mọc, ánh sáng phản chiếu lên trời thành hình quyển sách khổng lồ đang khép dần. Trên trang cuối, chỉ có một dòng nhỏ: “Người đọc là người viết.”
Nguyên quỳ xuống, nắm đất trong tay. Cát mịn, ấm, trong từng hạt nhỏ có ánh sáng li ti — những chữ cực nhỏ, đang chuyển động, đang viết, đang sống.
Hắn khẽ nói: “Vậy ra, Thiên Thư chưa từng là vật. Nó là hơi thở của tất cả.”
Từ xa, tiếng chuông ngân. Trên trời, vệt sáng “Tâm Diên” hiện lại sau hàng nghìn năm. Người dân trong vùng ngẩng lên, bàn tay đặt lên ngực, miệng mỉm cười mà không hiểu vì sao. Họ chỉ thấy nhẹ, như vừa nhớ lại một giấc mơ.
Đêm xuống, Nguyên dựng một túp lều nhỏ bên bờ cũ của sông, thắp ngọn nến. Lửa phản chiếu khuôn mặt còn trẻ nhưng ánh mắt đã sâu như nước. Hắn mở quyển sổ trắng, lần này không viết chữ nào, chỉ đặt bút lên giấy.
Gió thổi, ngọn nến rung. Giọng nói của ai đó khẽ vang: “Khi chữ dừng, câu chuyện bắt đầu.”
Nguyên mỉm cười. Hắn hiểu — không cần viết nữa, vì thế giới đã biết cách tự kể.
Năm đó, người ta kể rằng có học trò trẻ đi qua khắp nơi, dạy trẻ con viết chữ Tâm đầu tiên trong đời. Và mỗi khi chữ ấy được viết, gió sẽ thổi qua, để lại âm thanh như tiếng giấy lật.
Họ gọi đó là “Tự Thư” – thời đại mà con người và chữ cùng sống, cùng mơ, cùng nhớ.
Từ đó, không còn ai hỏi Thiên Thư ở đâu. Bởi vì mỗi trái tim đang đập, mỗi lời đang nói, mỗi giấc mơ chưa kể — đều là những trang mới trong quyển sách vô hình mang tên Huyết Ảnh Thiên Thư.
Và ở đâu đó, giữa gió đêm, vẫn có tiếng ai cười khẽ: “Chữ đã hoàn, tim còn viết.”