huyết ảnh thiên thư

Chương 9: Ngọn Nến Trong Bóng Chữ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

  Trăng tròn treo giữa bầu trời mùa thu. Sông Thanh Hà phẳng lặng như tấm gương, phản chiếu bóng của ngọn núi xa. Gió nhẹ, mùi hoa trà còn vương. Diên đứng trên bờ, khoác áo trắng, ánh sáng quanh người dịu như hơi sương. Từ khi rời khỏi thung lũng, cậu đã đi qua bao làng, bao núi, dạy người ta viết và đọc chữ, không bằng giấy mà bằng hơi thở, không bằng mực mà bằng lòng.

  Cậu chưa bao giờ già đi, dù năm tháng trôi qua như gió. Mỗi nơi Diên đi qua, cỏ mọc xanh hơn, nước sông trong hơn, và khi cậu rời đi, dân làng thường nghe lại tiếng chữ ngân vang trong mưa. Người ta tin rằng Diên là tiên sinh của chữ, là kẻ khiến trời đất nhớ lại ngôn ngữ ban đầu.

  Một đêm nọ, Diên dừng chân bên ngọn đồi nhỏ. Nơi đó có ngôi chùa đổ nát, rêu phủ, tường nghiêng. Trên tường vẫn còn mờ vết chữ cổ. Cậu chạm tay lên, bụi bay ra, chữ sáng rực rồi tắt. Từ trong hư không, giọng nói mơ hồ vang lên: “Ngươi đã khiến chữ sống, nhưng ngươi có thể giữ được nó không?”

  Diên quay lại, thấy trong bóng tối có người ngồi bên bậc thềm, khoác áo đen, mặt ẩn sau mũ trùm. “Ai?”

  Người kia cười nhẹ. “Một phần ngươi chưa đọc.”

  “Ý ngươi là gì?”

  “Chữ sống, nhưng cũng biết sợ. Mỗi khi người viết cười, chữ vui. Nhưng nếu thế giới quên, chữ sẽ chết. Khi chữ chết, nó trở thành bóng.”

  Diên nhìn quanh. Gió thổi, những dòng chữ khắc trên tường đổ xuống, hóa thành tro đen. Cậu cúi người, nhặt lên một nắm, tro tan thành khói, trong khói hiện ra khuôn mặt trẻ con, đôi mắt rỗng. “Bóng chữ…”

  “Đúng. Khi người ta viết không bằng tim, chữ sinh ra không có linh hồn. Những chữ đó tụ lại, tạo thành cõi riêng, nơi chỉ có tiếng mà không có nghĩa. Ta đến từ đó.”

  Người áo đen đứng dậy, bước ra ánh trăng. Khuôn mặt hắn trống rỗng, thay cho mắt là hai ký tự nhòe. “Thiên Tự Giới đang mở. Ngươi là chìa khóa.”

  “Ngươi muốn gì?”

  “Trở lại làm người.”

  Diên lùi một bước. “Ngươi vốn không phải người.”

  “Ta từng là chữ của Thiên Thư, bị xóa đi khi thế giới cũ sụp. Giờ ta muốn được viết lại.”

  Cậu nhìn hắn, lòng dao động. “Nếu ta viết lại ngươi, ngươi sẽ sống. Nhưng ngươi cũng có thể phá vỡ tất cả.”

  Người áo đen mỉm cười. “Sống hay phá chỉ khác nhau ở một nét bút.”

  Nói rồi hắn tan vào bóng, để lại ngọn nến nhỏ trên bậc đá. Diên cúi nhặt. Ngọn lửa cháy mà không có khói, ánh sáng ấy chứa hàng ngàn ký tự li ti bay quanh. Cậu cảm nhận được linh khí, vừa ấm vừa nặng.

  Đêm ấy, Diên không ngủ. Cậu ngồi trước chùa, nhìn ngọn nến cháy mãi không tàn. Mỗi khi gió thổi, ngọn lửa nghiêng, soi xuống đất, phản chiếu hình một quyển sách đang mở. Từng trang là những giấc mơ của người, từng giấc mơ là một chữ chưa được viết.

  Cậu hiểu, đó là cánh cửa của Thiên Tự Giới – nơi những chữ không được đọc tụ về.

  Khi trời gần sáng, Diên đứng dậy, cầm nến, bước vào bên trong bóng phản chiếu. Không khí đổi màu. Mọi thứ xung quanh biến mất, chỉ còn vô số ký tự bay trong không gian vô định, như bầy cá trong biển mực. Cậu bước đi giữa chúng, cảm nhận hơi lạnh từ những chữ chưa kịp có ý nghĩa.

  Từ xa, vang lên tiếng trẻ con khóc, tiếng người già thở dài, tiếng người viết chữ trên giấy ướt. Tất cả hòa vào nhau thành khúc ca rời rạc. Giữa trung tâm cõi này là một tòa tháp chữ, cao vô tận, mỗi tầng đều khắc tên của những chữ bị lãng quên.

  Diên đặt ngọn nến xuống. Ánh sáng lan ra, hàng trăm ký tự xung quanh dừng lại, rồi bắt đầu chuyển động thành hình người, ánh mắt trống rỗng. Một trong số đó bước tới, giọng khàn: “Ngươi là ai?”

  “Ta là người đọc.”

  “Đọc để làm gì? Chúng ta bị bỏ lại.”

  “Ta sẽ đọc để nhớ các ngươi tồn tại.”

  Ánh sáng trong mắt những bóng chữ lóe lên, rồi chúng tan thành sương, nhập vào tòa tháp. Ngọn nến trong tay Diên cháy mạnh hơn, bùng lên ngọn lửa cao, phản chiếu hình ảnh cậu – vừa là người, vừa là chữ.

  Từ đỉnh tháp, giọng người áo đen vang xuống: “Ngươi đã chọn đọc, vậy hãy viết phần kết của chúng ta.”

  “Không có kết. Chữ không chết, chỉ hóa giọng nói.”

  “Vậy ngươi dám để thế giới nghe giọng của bóng sao?”

  Diên nhắm mắt. Ngọn nến tách ra thành hàng vạn tia sáng, bay lên trời. Mỗi tia hóa thành ngọn đèn nhỏ, treo trên hư không, chiếu sáng toàn cõi Thiên Tự Giới. Bóng chữ hét lên, tan dần, nhưng trong tiếng hét đó, Diên nghe được điều khác — niềm vui của những ký tự được gọi tên lần cuối.

  Cậu ngẩng nhìn ngọn lửa cuối cùng. “Các ngươi được viết rồi.”

  Tòa tháp sụp đổ, cõi chữ rung chuyển. Trong lốc xoáy sáng, Diên cảm thấy tim mình co thắt. Khi mở mắt, cậu lại đứng bên bờ sông Thanh Hà, trời vừa hửng sáng. Ngọn nến vẫn trong tay, cháy nhỏ như tim người.

  Một người đứng đợi trên bờ, là một cô gái lạ, áo xanh, tóc cột, khuôn mặt bình dị nhưng ánh mắt sâu như từng nhìn qua ngàn thế giới.

  Cô nói: “Ngươi đã đi quá xa. Cõi chữ không cần người, nó cần sự im lặng.”

  “Ngươi là ai?”

  “Là người gác chữ – vị trí mà ngươi để trống.”

  Diên mỉm cười. “Vậy ta đã hoàn thành.”

  “Chưa. Khi chữ có thể cười, nó cũng có thể khóc. Ngươi đã cho chữ linh hồn, giờ ngươi phải dạy nó biết dừng.”

  “Dừng?”

  “Dừng viết để nghe.”

  Cô bước lại gần, đưa tay đặt lên ngọn nến. Ánh sáng tắt, không khói, không tro, chỉ còn hơi ấm. “Ngọn lửa này là nhịp tim của thế giới. Nếu cháy mãi, nó sẽ thiêu rụi mọi thứ. Ngươi phải mang nó đến cuối trời, đặt vào nơi không có chữ.”

  “Ở đâu có thể không có chữ?”

  “Trong lòng người không còn sợ mất.”

  Diên hiểu, đó là hành trình mới. Cậu cúi chào, mang theo ngọn nến đã tắt, bước đi.

  Trên đường, cậu gặp những người nông dân, những đứa trẻ, những học giả đang viết, tất cả đều vô thức dùng nét chữ giống nhau – mảnh, tròn, mang hơi thở của cậu. Cậu mỉm cười. “Thế giới đang tự viết.”

  Đến chân trời, gió mạnh dần. Cậu leo lên ngọn đồi cuối, nơi mây chạm đất, nhìn thấy một vực sáng mênh mông, không có âm thanh, không có hình. Cậu ngồi xuống, đặt ngọn nến vào lòng đất, thì thầm: “Ở đây, chữ sẽ nghỉ.”

  Khi bàn tay rời khỏi, đất rung khẽ. Từ chỗ ngọn nến, mọc lên một bông hoa trắng, cánh hoa trong suốt, bên trong khắc hàng ngàn ký tự nhỏ. Cậu cười, nói như với ai vô hình: “Mẹ, con đã dừng.”

  Trên cao, mây tan, ánh nắng rọi xuống, phản chiếu dòng sông phía xa. Nước lấp lánh như mực, trong đó có hình hai bóng người – một nam, một nữ – đang cười hiền. Gió thổi, giọng họ vang vọng: “Ngươi đã viết bằng tim. Giờ hãy sống bằng im lặng.”

  Diên nhắm mắt, để gió cuốn lấy mình. Thân thể cậu tan thành ánh sáng, hòa vào cánh hoa trắng, rơi nhẹ xuống dòng sông.

  Từ đó, người ta kể rằng trên bầu trời phía đông luôn có một vệt sáng nhỏ như ngọn nến không tắt, chiếu qua mưa gió, soi cho những ai đang viết. Họ gọi vệt sáng ấy là Tâm Diên, ngọn nến trong bóng chữ, minh chứng rằng ngay cả khi chữ đã dừng, linh hồn vẫn còn viết tiếp trong hơi thở con người.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×