Khi Liễu Tâm tỉnh lại lần thứ hai, xung quanh nàng là một căn phòng xa lạ, tường gỗ thơm phức mùi đàn hương, rèm lụa trắng rũ xuống như sương. Ánh sáng len qua khung cửa, chiếu lên khuôn mặt nàng, phản chiếu lên đôi mắt mang sắc đỏ mờ nhạt. Nàng chạm lên cổ tay, nơi ấn ký đỏ vẫn hằn sâu như vừa khắc bằng lửa. Trong khoảnh khắc ấy, ký ức đêm mưa đỏ ùa về — kho cấm, giọng nói trong đầu, ánh sáng rực của Thiên Thư. Tất cả hòa thành một cơn ác mộng.
Trước khi kịp định thần, cánh cửa bật mở. Một nữ nhân bước vào, khoác y phục màu lam nhạt, dáng người mảnh khảnh, gương mặt mang vẻ dịu dàng. Nàng mỉm cười: “Tỷ đã tỉnh rồi. Thật may, ngự y nói chỉ cần nghỉ thêm vài ngày là khỏi.”
Liễu Tâm khẽ cau mày. “Tỷ là ai?”
“Ta là Hạ Tuyết, hầu nữ trong điện Ngọc Tâm. Tỷ bất tỉnh suốt ba ngày, hoàng tử điện hạ bảo ta chăm sóc.” Giọng cô gái nhẹ như gió, nhưng khi Liễu Tâm nhìn sâu vào mắt, nàng lại thấy một tia gì đó như lạnh lẽo.
“Hoàng tử?” Liễu Tâm lặp lại, cố nhớ. “Tại sao ta ở đây?”
“Người ta nói tỷ ngã xuống hồ sen trong đêm mưa, được người cứu. Còn vì sao tỷ có mặt ở đó, không ai rõ.”
Liễu Tâm im lặng. Nàng hiểu, không ai biết chuyện Thiên Thư. Thứ tồn tại ấy, ngay cả nói ra cũng có thể khiến người nghe mất trí. Nàng nhìn quanh, căn phòng này khác hẳn chỗ ở của cung nữ. Mọi thứ được bày biện thanh tao, gọn gàng, giống nơi ở của người quý tộc.
Khi Hạ Tuyết ra ngoài, Liễu Tâm đứng dậy, bước đến chiếc bàn nhỏ đặt bên cửa sổ. Trên đó có một chiếc mặt nạ bạc, khắc hình cánh chim. Nàng cầm lên, cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc tay. Mặt nạ này không phải vật phàm — mỗi đường nét chạm vào như sống, phát ra âm thanh khe khẽ.
Giọng nói trong đầu nàng lại vang lên, mơ hồ như vọng từ xa: “Thử thách đầu tiên, nhìn thấu dối trá. Kẻ ngươi tin tưởng nhất chính là người đeo mặt nạ.”
Liễu Tâm nắm chặt tay. “Ngươi là ai?”
“Kẻ viết Thiên Thư.”
Lời nói biến mất như gió tan. Nàng nhìn lại chiếc mặt nạ, chậm rãi đặt lên bàn. Cảm giác bất an dâng lên trong ngực, như có thứ gì đó đang quan sát mình từ phía sau.
Buổi chiều, khi ánh nắng nghiêng qua hành lang, một chàng trai trẻ bước vào. Y vận y phục màu trắng, mái tóc dài buộc bằng sợi tơ bạc, khuôn mặt thanh tú mà lạnh nhạt. “Ngươi tỉnh rồi.” Giọng nói trầm, nhưng chứa sức nặng khiến tim nàng khẽ run.
“Ngươi là…”
“Ta là Trường An.” Chàng nhìn nàng một lúc rồi quay đi. “Ngươi là người duy nhất sống sót trong đêm mưa đỏ. Cả kho cấm bị thiêu rụi. Ngươi có biết vì sao không?”
Liễu Tâm đáp nhỏ: “Không.”
Trường An hơi cúi đầu, ánh mắt sắc bén. “Ta tin không ai có thể sống nếu chạm vào vật bị cấm. Nhưng ngươi lại không chết. Ngươi mang dấu ấn gì đó… ta nhìn thấy khi ta kéo ngươi lên từ hồ.”
Nàng khẽ lùi nửa bước. “Điện hạ nghi ngờ ta?”
“Không.” Chàng mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại khiến nàng cảm thấy lạnh. “Ta chỉ muốn biết, nếu ngươi thực sự là điềm gở, ta sẽ giữ ngươi bên cạnh để tiện quan sát.”
Trong khoảnh khắc đó, Liễu Tâm hiểu rằng thử thách đầu tiên đã bắt đầu. Mỗi người quanh nàng đều có thể là kẻ đeo mặt nạ.
Những ngày sau, nàng được sắp xếp ở lại điện Ngọc, làm thị nữ hầu nước cho Trường An. Mỗi sáng sớm, nàng theo hắn đến thư phòng, nơi chứa đầy sách cổ và bản đồ. Hắn ít nói, chỉ thỉnh thoảng hỏi những câu tưởng như vô nghĩa: “Ngươi tin vào số mệnh không?”, “Nếu có thể đổi mệnh, ngươi có dám đánh đổi linh hồn?” Mỗi lần như vậy, Liễu Tâm chỉ mỉm cười, không đáp.
Một đêm nọ, Hạ Tuyết lặng lẽ mang trà đến. “Tỷ, ta nghe nói hoàng tử sắp lên đường ra chiến trường phương bắc. Có lẽ ngày mai đã đi.”
Liễu Tâm ngẩng lên. “Chiến trường?”
“Ừ, người nói có phản loạn ở biên giới. Lần này đi, chưa chắc trở lại.” Cô gái khẽ cúi đầu, giọng như gió. “Nếu tỷ còn việc chưa nói, nên nói ngay.”
Liễu Tâm cảm thấy điều gì đó lạ lùng. Khi Hạ Tuyết rời khỏi, nàng lén ra ngoài. Bên hành lang phủ sương, nàng thấy Trường An đang nói chuyện cùng một người mặc áo đen. Hắn trao cho người kia một vật nhỏ — chính là chiếc mặt nạ bạc.
“Không ai được biết thứ này. Khi ta rời cung, hãy đặt nó trong phòng của cô ta.” Trường An nói khẽ, ánh mắt tối lại. “Nếu có gì xảy ra, ta sẽ biết ai là kẻ phản bội.”
Liễu Tâm nín thở. Nàng hiểu, thử thách đang xoay vòng. Kẻ nàng tưởng muốn cứu, có thể chính là người thử nghiệm nàng.
Khi trời gần sáng, tiếng chuông trong cung vang lên ba hồi. Đoàn ngựa ra đi, Trường An mặc giáp bạc, dẫn quân rời khỏi cổng bắc. Liễu Tâm đứng trong góc tối nhìn theo, không hiểu vì sao lòng lại nặng trĩu.
Đến đêm, tiếng bước chân khẽ vang. Hạ Tuyết bước vào phòng nàng, tay cầm một chiếc hộp gỗ nhỏ. “Tỷ, hoàng tử gửi lại vật này.”
Liễu Tâm mở ra, trong đó là chiếc mặt nạ bạc.
Cùng lúc, giọng nói trong đầu vang lên: “Ngươi đã thấy dối trá chưa? Không phải tất cả dối trá đều do người khác tạo ra. Đôi khi, chính trái tim ngươi là tấm mặt nạ lớn nhất.”
Nàng cười nhạt. “Ngươi muốn ta nghi ngờ ai?”
“Không ai cả. Ta muốn ngươi nhìn chính mình.”
Ngay sau đó, chiếc mặt nạ phát sáng, ánh bạc hóa thành hàng trăm sợi chỉ mảnh quấn quanh cổ tay nàng. Cảnh vật xung quanh mờ dần, biến thành biển sương. Một giọng nói lạ vang lên: “Ngươi đã bước vào Tầng Huyễn Ảnh. Ở đây, mọi sự thật đều bị bóp méo.”
Trước mặt nàng, Hạ Tuyết hiện ra — nhưng đôi mắt cô gái đã đổi thành sắc đỏ, môi cười lạnh. “Tỷ thật dễ tin. Ba ngày qua, ta đã pha độc trong trà. Tỷ nghĩ vì sao hoàng tử không hề uống?”
Liễu Tâm sững người, cảm thấy mạch máu trong người lạnh dần. “Ngươi là ảo ảnh.”
Hạ Tuyết cười, tiếng cười vỡ tan trong sương. “Ảo ảnh cũng là thật, nếu lòng người tin nó.”
Liễu Tâm nhắm mắt, hai tay kết ấn theo bản năng. Khi mở ra, ánh sáng đỏ từ ấn ký nơi cổ tay bừng lên, thiêu rụi cả biển sương. Trong không gian tan chảy, nàng nhìn thấy chính mình — một bản thể khác, đôi mắt vô cảm, tay cầm Thiên Thư.
“Ngươi là ta?”
“Không. Ta là phần ngươi đã chối bỏ.” Bản thể kia mỉm cười, từng trang Thiên Thư mở ra giữa không trung. “Thử thách đầu tiên hoàn tất khi ngươi nhận ra rằng dối trá lớn nhất không nằm ở người khác, mà nằm trong trái tim sợ hãi của ngươi.”
Liễu Tâm bước tới, đưa tay chạm vào ánh sáng, cảm giác mọi âm thanh lùi xa. Khi mở mắt, nàng đã trở lại phòng, chiếc mặt nạ nằm yên trên bàn, lạnh ngắt.
Ngoài cửa, Hạ Tuyết vẫn mang trà đến như thường lệ, ánh mắt dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng không đổi. Không ai biết đêm qua trong tâm giới nàng đã diễn ra điều gì. Nhưng dấu ấn trên cổ tay đã biến từ đỏ tươi sang màu đen sẫm — dấu hiệu rằng thử thách đầu tiên đã hoàn thành.
Giọng nói trong đầu lại vang lên lần nữa: “Một trong ba thử thách đã qua. Ngươi đã nhìn thấu dối trá. Bước kế tiếp — đi qua giới hạn giữa sinh và tử.”
Liễu Tâm ngẩng nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa rơi nhẹ, ánh trăng rọi lên mặt nước. Từ xa, tiếng ngựa dồn dập vọng lại — chiến trường phương bắc, nơi Trường An đang đi, cũng là nơi thử thách tiếp theo đang chờ.
Nàng nắm chặt tay, ánh mắt sáng lên trong bóng tối. Thiên Thư không chỉ muốn đo lòng người, mà muốn nàng bước vào ranh giới sinh tử thật sự. Lần này, không còn ai đeo mặt nạ — vì kẻ phải đối diện, chính là định mệnh.