huyết ảnh thiên thư

Chương 3: Biên Giới Máu Và Tro


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

 Trời phía bắc âm u kéo dài đến tận chân trời. Gió lạnh thổi cát bụi bay lẫn vào không khí, mùi tanh của máu, khói đen, và tiếng trống chiến vang vọng. Liễu Tâm ngồi trong xe ngựa, áo choàng phủ kín, mắt nhìn qua khe rèm. Nàng đã rời cung năm ngày, theo đoàn sứ giả của triều đình đến biên giới Tần – Bắc Lưu, nơi chiến sự chưa từng yên.

  Trường An ra đi trước, mang theo mười vạn tinh binh. Nhưng hôm nay, nàng nghe tin chiến tuyến đã tan, quân Bắc Lưu tràn xuống, thành Trạm Phong thất thủ. Trong tay nàng là lệnh bài bằng ngọc, khắc dấu ấn hoàng tử. Đó là tấm tín vật giúp nàng vượt qua các trạm canh, cũng là thứ duy nhất chứng minh mình vẫn còn được người ấy tin tưởng, dù chỉ trong bề ngoài.

  Xe ngựa dừng lại giữa đồng hoang. Phía trước là con sông lớn, nước đen ngòm, mặt sông phủ một lớp sương dày. Một lão binh trạc năm mươi quay lại, khom người: “Cô nương, sang bên kia là đất chết. Quân ta chưa có lệnh tiến. Người thật muốn đi ư?”

  Liễu Tâm khẽ gật. “Ta phải gặp Trường An.”

  Lão binh im lặng, ánh mắt ái ngại. “Ta nghe nói người ấy đã mất tích ba ngày trước, chưa rõ sống chết.”

  Gió gào lên, thổi tung tấm rèm. Liễu Tâm nắm chặt tay, ánh sáng đỏ lóe lên từ cổ tay trái. “Đi qua giới hạn giữa sinh và tử…” — nàng thì thầm, rồi bước xuống.

  Bước chân nàng chạm vào bờ sông, mặt nước dường như không phải nước, mà là máu đặc quánh. Gió từ phía bên kia mang theo tiếng hát lạ lùng, giống như tiếng gọi của linh hồn. Giọng nói quen thuộc lại vang lên trong đầu: “Ngươi muốn tìm hắn, phải chấp nhận trả giá. Sinh và tử chỉ cách nhau một hơi thở, một lựa chọn.”

  Liễu Tâm nhắm mắt, hít sâu, rồi bước xuống sông.

  Ngay khi mũi chân chạm mặt nước, một luồng khí lạnh xuyên thẳng vào tim. Nước máu cuộn lên như có sinh mạng, quấn lấy chân nàng, kéo xuống. Nàng không chống cự, chỉ nhìn thấy ánh sáng đỏ từ ấn ký lan ra, tạo thành vòng tròn bảo hộ.

  Khi mở mắt, nàng không còn đứng ở sông nữa. Trước mắt là một cánh đồng trắng mênh mông, đầy tro tàn và gió. Trên bầu trời, hàng nghìn linh hồn treo ngược, dây xích lơ lửng trong sương. Nàng đang ở nơi gọi là Biên Giới Sinh Tử — vùng giữa của hai thế giới.

  Một giọng nam vang lên, khô khốc: “Kẻ mang ấn Thiên Thư, ngươi đến rồi.”

  Liễu Tâm quay lại, thấy một người đàn ông cao lớn mặc giáp đen, gương mặt mờ đi trong sương. Trên trán hắn khắc chữ Tử, đôi mắt sâu thẳm như vực.

  “Ngươi là ai?” nàng hỏi.

  “Ta là kẻ gác cổng. Ai muốn qua, phải trả bằng ký ức quý giá nhất.”

  Liễu Tâm nhìn quanh. “Ta chỉ muốn tìm một người.”

  “Không ai ở đây còn nguyên vẹn. Khi bước qua ranh giới này, ngươi sẽ không còn là ngươi.”

  Nàng im lặng. Gió rít qua, mang theo tiếng gọi yếu ớt. Trong cơn mờ ảo, nàng thấy một bóng áo trắng ngã xuống giữa chiến trường, máu loang khắp đất. Nàng nhận ra đó là Trường An.

  Không suy nghĩ, nàng bước lên. “Ta đồng ý.”

  Người gác cổng nhìn nàng thật lâu rồi đưa tay ra. “Vậy hãy hiến ký ức khiến ngươi sợ mất nhất.”

  Liễu Tâm khẽ chạm vào lòng ngực. Từ đó, một làn sáng mảnh bay ra — ký ức về đêm nàng và mẹ trốn dưới hầm cũ, khi binh lính xông vào giết người. Mẹ nàng ôm chặt, nói chỉ một câu: “Đừng khóc, con phải sống.” Hình ảnh ấy mờ dần rồi tan biến. Cùng lúc, một cánh cửa bằng xương mở ra giữa không trung.

  “Bước vào đi, và nhớ rằng, nơi này không ai chết, cũng chẳng ai thật sự sống.”

  Liễu Tâm bước qua.

  Bên kia là chiến trường phủ tuyết, hàng ngàn thi thể nằm rải rác. Máu thấm vào tuyết khiến cả vùng đỏ như hoa nở. Giữa trung tâm, Trường An ngồi tựa vào cây thương gãy, vết thương sâu nơi vai, mắt khép hờ.

  Nàng chạy đến, quỳ xuống bên cạnh, nắm lấy tay hắn. “Trường An!”

  Hắn mở mắt, ánh nhìn mờ nhạt, giọng khàn khàn. “Ngươi… tại sao lại tới?”

  “Ta phải đưa ngươi về.”

  Trường An cười, máu tràn khóe môi. “Ngươi không hiểu… nơi này chỉ còn người chết.”

  Liễu Tâm lắc đầu, nước mắt hòa vào máu. “Không, ta sẽ không để ngươi chết.”

  Giọng nói Thiên Thư vang lên lần nữa, lạnh lẽo như sắt: “Kẻ chết không thể sống lại, trừ khi ngươi đánh đổi chính sinh mệnh của mình. Ngươi có dám?”

  Liễu Tâm nhắm mắt. “Ta dám.”

  Ngay khi lời nói thoát ra, ấn ký trên cổ tay rực sáng, máu từ cơ thể nàng bay lên, hóa thành hàng nghìn ký tự đỏ lửa xoay quanh. Nàng cảm thấy từng hơi thở bị rút đi, từng giọt linh lực cạn dần.

  Trường An bật dậy, ôm lấy nàng. “Đừng làm thế! Ta không đáng để ngươi chết!”

  Nàng mỉm cười, đôi mắt ánh lên sắc đỏ rực. “Không, ngươi là người duy nhất khiến ta nhớ rằng mình vẫn còn trái tim.”

  Một luồng sáng lớn bùng nổ, cuốn cả hai vào gió. Trong không gian ấy, Liễu Tâm thấy vô số hình ảnh: những linh hồn quỳ khóc, những cánh tay vươn lên từ đất, và Thiên Thư đang mở trang cuối cùng.

  “Sinh và tử vốn không có ranh giới. Chỉ có kẻ dám bước qua mới hiểu ý nghĩa của sống.”

  Giọng nói dần tan, chỉ còn im lặng. Khi Liễu Tâm mở mắt, nàng đang nằm trên mặt đất lạnh, ánh sáng ban mai rọi qua mây. Trường An nằm bên cạnh, hơi thở yếu ớt nhưng còn sống.

  Nàng nhìn quanh — chiến trường biến mất, chỉ còn đồng cỏ trải dài. Một cánh chim đỏ bay qua, rơi xuống trước mặt nàng một mảnh giấy cháy dở. Trên đó là ba chữ cổ: Thiên Thư Nhị.

  Giọng nói vang lên trong đầu: “Ngươi đã vượt qua giới hạn sinh tử. Linh hồn ngươi nay thuộc về hai giới. Một bước nữa, ngươi sẽ không còn là người.”

  Liễu Tâm siết chặt mảnh giấy, nhìn lên trời. “Ta chưa bao giờ là người kể từ khi chạm vào Thiên Thư.”

  Cát bay cuộn lên, tiếng gió lại vang. Phía xa, đoàn quân mới của triều đình đang tiến đến. Nàng đỡ Trường An đứng dậy, bước về phía họ. Từng bước một, nàng cảm thấy bên trong tim có một dòng khí lạ — không phải máu, mà là ánh sáng mỏng manh, vừa là lửa, vừa là sương.

  Khi họ đến trại quân, một vị tướng già ra đón, ánh mắt nghi ngờ nhìn Liễu Tâm. “Ngươi là ai?”

  “Ta là người mang lệnh bài của hoàng tử.” Nàng đưa ngọc ra.

  Ông ta nhận lấy, nhìn kỹ, gật đầu. “Nếu không có cô, hắn đã không sống. Nhưng vì sao từ trong địa ngục lại có người trở về?”

  Liễu Tâm chỉ khẽ đáp: “Bởi vì địa ngục không thể giữ người đã nhìn thấy mình trong gương.”

  Đêm đó, trong lều tạm, Trường An tỉnh lại. Hắn nhìn nàng thật lâu, giọng trầm thấp: “Ta thấy ánh sáng quanh ngươi… không giống nhân gian.”

  Liễu Tâm quay đi. “Có lẽ ta đã chết rồi.”

  “Vậy sao ta vẫn nghe tim ngươi đập?”

  Nàng im lặng. Ánh trăng rọi vào ấn ký trên cổ tay, giờ đã chuyển sang màu bạc lạnh.

  Giọng nói trong đầu lại cất lên: “Hai thử thách đã hoàn tất. Lần cuối cùng – viết lại tên mình trong Thiên Thư.”

  Liễu Tâm ngẩng nhìn bầu trời đầy sao, gió lùa qua tóc. “Nếu viết lại, ta còn là ai?”

  “Là chủ của vận mệnh, hoặc kẻ bị xóa khỏi nó.”

  Nàng nhắm mắt, khẽ nói: “Ta sẽ đi đến cùng.”

  Ngoài kia, tiếng trống báo hiệu trận chiến mới vang lên. Từ xa, cờ hiệu của triều đình tung bay. Nhưng trong mắt nàng, mọi thứ mờ dần, chỉ còn lại một hình ảnh — quyển Thiên Thư đang dần mở trang cuối cùng, nơi tên nàng được viết bằng máu sáng như sao.

  Một cơn gió mạnh thổi qua, cuốn tan khói lửa, mang theo lời thì thầm: “Ngươi đã chạm đến bản chất của sinh và tử, nhưng thử thách cuối cùng sẽ không còn dành cho người nữa, mà dành cho kẻ viết nên thế giới.”

  Liễu Tâm đứng giữa gió, tay nắm chặt Thiên Thư Nhị, ánh mắt tĩnh lặng. Đằng sau nàng, Trường An bước đến, giọng nói khàn đi: “Nếu có ngày ta không còn nhớ nàng, hãy để ta vẫn tin rằng đã từng gặp một người như gió, không hình, không tiếng, nhưng làm ta muốn sống.”

  Nàng quay lại, khẽ cười. “Nếu có kiếp sau, ta sẽ là gió, còn ngươi sẽ là ngọn lửa.”

  Và khi trời sáng, họ rời biên giới, mang theo máu, tro và một phần linh hồn bị bỏ lại.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×