Gió xuân thổi nhẹ qua cánh đồng, hương hoa trà lan khắp không gian. Ở miền nam xa xôi, nơi núi non xanh thẳm, có ngôi làng nhỏ tên Thanh Hà, nép mình bên con sông lớn. Mỗi sáng, sương phủ kín bờ nước, người dân quen gọi nơi đó là Lạch Mộng, vì nước trong đến mức soi thấy cả mây trời.
Một sáng, nơi bến sông ấy, có cô gái đang gánh nước. Nàng mặc áo vải thô, mái tóc dài cột gọn, đôi mắt trong nhưng sâu lạ lùng. Dân làng gọi nàng là A Tâm, đứa con được ông lão chài vớt lên từ dòng sông ba năm trước, trong cơn mưa đỏ.
Người ta nói hôm ấy sét đánh ngang trời, cá chết nổi đầy mặt nước, chỉ có cô bé ấy sống, nằm trên phiến đá giữa dòng, bên cạnh là mảnh ngọc hình cánh chim.
A Tâm lớn lên hiền lành, ít nói. Mỗi lần soi mình dưới nước, nàng thường khẽ chạm vào cổ tay trái — nơi có vết sẹo mờ hình vòng xoáy. Nàng không biết vì sao nhìn thấy nước lại thấy trong lòng nhói lên như nhớ một giấc mơ xa.
Buổi sáng hôm đó, tiếng chuông chùa trên núi vang vọng. Lũ trẻ trong làng nô đùa, người lớn đi gặt lúa, chỉ riêng A Tâm đứng lặng bên sông. Trong gió, nàng nghe thấy âm thanh lạ, như tiếng giấy lật khẽ. Nước dưới chân gợn sóng, hình ảnh phản chiếu bỗng vỡ tan, hiện lên bóng của một ngọn núi trắng.
Nàng giật mình, lùi lại, nhưng hình ảnh ấy tan biến nhanh như sương. Từ sau lưng, giọng nói trầm vang lên: “Con sông này hay soi thấy thứ người ta quên. Nếu con sợ, đừng nhìn lâu.”
A Tâm quay lại. Là một hòa thượng già, áo nâu, tay chống gậy trúc. Ông đến từ ngôi chùa trên núi. Dân làng gọi ông là Thiền Sư Lâm Nguyệt.
Nàng cúi đầu. “Con chỉ thấy lạ thôi, thưa sư.”
“Lạ hay quen, đôi khi chỉ là ký ức bị phủ bụi.” Ông nhìn cổ tay nàng, ánh mắt sâu xa. “Dấu ấy… là do nước hay do trời?”
A Tâm không hiểu, chỉ mỉm cười. “Con chẳng biết. Nó ở đó từ khi con tỉnh dậy.”
“Thế thì có lẽ con từng mang theo một đoạn chữ của trời.”
Nàng định hỏi thêm thì tiếng gọi vang lên từ xa. Lão chài già chống gậy chạy lại: “A Tâm, về thôi, có khách lạ muốn gặp con.”
Nàng gật đầu, cảm ơn vị sư, rồi theo ông lão về. Trong căn nhà nhỏ bên bờ sông, một người đàn ông đang ngồi đợi — áo trắng, mái tóc buộc gọn, ánh mắt sáng nhưng u buồn. Khi nàng bước vào, hắn khẽ sững.
“Là ngươi…”
A Tâm khẽ cúi chào. “Tiên sinh tìm con?”
Người kia nhìn nàng thật lâu, môi run nhẹ. “Ta… ta từng mơ thấy nàng.”
Ông lão chài cười hiền. “Cậu Trường An đây là người từ kinh thành xuống, muốn hỏi chuyện dòng sông.”
A Tâm thoáng ngẩng lên. Cái tên ấy khiến tim nàng nhói lạ. “Trường An?”
Hắn mỉm cười buồn. “Đúng. Cái tên đó giờ chẳng còn ý nghĩa gì, nhưng ta vẫn giữ.”
Trong khoảnh khắc, không gian như đông lại. Nàng nhìn hắn, một cảm giác thân thuộc lan dần, như đã từng nắm tay nhau giữa biển máu, như đã từng chia lời tiễn biệt giữa tro tàn. Nhưng tất cả chỉ là mảnh vụn mơ hồ, không thể chạm tới.
Tối hôm ấy, Trường An lưu lại trong làng. Hắn ngồi cùng A Tâm bên bếp lửa, nghe tiếng mưa rơi ngoài hiên. “Ta từng mất ai đó, không nhớ mặt, chỉ nhớ ánh sáng quanh nàng. Ta đi khắp nơi tìm, nhưng thế gian chẳng còn ai như thế. Cho đến khi ta thấy con sông này, ta nghe tiếng gọi.”
A Tâm hỏi khẽ: “Tiếng gọi thế nào?”
“Như tiếng giấy cháy, và gió đọc chữ.”
Nàng im, nhìn ngọn lửa lay động. Trong khoảnh khắc ấy, nàng nghe trong đầu tiếng vang nhẹ: “Khi ngươi gặp lại người từng viết tên ngươi, trời sẽ mở lần nữa.”
Ngọn đèn phụt tắt. Ngoài cửa sổ, sấm nổ vang, mưa rơi ào ào. Trường An đứng dậy, chạy ra ngoài. “Sông dâng lên rồi!”
A Tâm chạy theo. Nước từ thượng nguồn đổ về, đỏ như máu. Dân làng hò hét kéo thuyền, nhưng nước càng lúc càng cuộn. Giữa cơn hỗn loạn, nàng thấy giữa dòng có vật gì đó phát sáng — một mảnh giấy đen, nổi lềnh bềnh, lửa đỏ nhảy múa quanh.
Nàng nghe tiếng nói vang lên, rất xa nhưng rõ từng chữ: “Thiên Thư chưa hết. Khi tên bị xóa, trang mới bắt đầu.”
A Tâm không do dự, lao xuống nước. Dòng lũ cuốn nàng xoáy sâu, lạnh buốt. Trong mắt nàng, hình ảnh vụt qua — cung điện sụp đổ, máu loang, ánh nhìn của người áo trắng, và trang sách đang cháy.
Khi nàng chạm vào mảnh giấy, nước ngừng chảy. Toàn bộ dòng sông sáng rực. Từng ký tự cổ nổi lên quanh người nàng, xoay tròn rồi nhập vào cơ thể. Từ trên bờ, Trường An hốt hoảng lao đến, kéo nàng lên.
Nàng ngất đi. Trong mơ, nàng thấy mình đứng giữa không gian trắng, trước mặt là một bóng người nữ mặc áo đỏ, khuôn mặt giống hệt nàng nhưng ánh mắt sắc như dao.
“Ngươi là ai?” A Tâm hỏi.
“Ta là ngươi — kẻ đã từng viết lại tên.”
“Vì sao ta quên?”
“Vì ngươi đã chọn tự do. Nhưng tự do không phải quên lãng, mà là dám nhớ mà không sợ mất.”
A Tâm lặng. “Còn người kia?”
Bóng đỏ khẽ cười. “Hắn vẫn chờ. Còn ngươi, nếu muốn, hãy viết lại một chữ cuối.”
Một trang sách trắng mở ra trước mặt. Nàng cầm bút, máu từ tay nhỏ xuống, vẽ thành ký tự Tâm. Trang giấy sáng lên, tan biến thành mưa ánh sáng.
Khi nàng mở mắt, trời đã trong. Sông lặng, dân làng quỳ bên bờ cầu nguyện. Trường An ngồi cạnh, tay vẫn nắm chặt tay nàng, mắt đỏ hoe.
“Ngươi làm ta sợ chết khiếp.”
A Tâm mỉm cười yếu. “Ta chỉ nhặt lại một mảnh ký ức thôi.”
Hắn nhìn nàng chăm chú. “Ta cảm thấy đã từng nói câu này… ‘Nếu có ngày ta không nhớ nàng, hãy để ta vẫn tin rằng đã từng gặp một người như gió.’”
Nước mắt nàng lăn dài. “Câu ấy… là thật.”
Cả hai im lặng, nghe tiếng chuông chùa xa xa. Trong lòng sông, ánh sáng dần lụi, chỉ còn lại một dải sáng trắng như đường mực kéo dài đến tận chân trời.
Từ hôm đó, người ta kể rằng mỗi khi mưa rơi, nước sông Thanh Hà lại phản chiếu hình một trang sách, và giữa trang có một chữ duy nhất — Tâm.
Không ai còn thấy Thiên Thư nữa, chỉ biết rằng có một cô gái áo trắng đi khắp các làng, dạy người ta viết chữ, kể chuyện về lòng người, sinh tử và tự do. Nàng nói: “Chữ viết là gương của linh hồn. Ai dám viết thật lòng, người ấy đã sống hai lần.”
Năm sau, mùa hoa trà nở rộ. Trường An dựng một căn nhà nhỏ bên bờ sông, mỗi chiều lại cùng nàng thả giấy trắng trôi theo dòng nước. Họ không nói về quá khứ, không hỏi tương lai, chỉ lặng lẽ nhìn ánh nắng rơi trên mặt sông, như ngọn lửa không bóng.
Một lần, nàng hỏi: “Nếu có người từng viết lại vận mệnh, chàng có tin không?”
Hắn mỉm cười. “Ta không tin vào trời, nhưng ta tin vào người dám đối đầu với trời.”
Nàng khẽ nghiêng đầu, đôi mắt sáng. “Thế là đủ.”
Khi chiều buông, họ ngồi bên bến sông, ánh trăng rọi lên mặt nước. A Tâm lấy trong áo ra mảnh ngọc hình cánh chim, đặt vào tay hắn. “Giữ lấy, để nếu một ngày ta quên, chàng sẽ nhớ thay ta.”
Trường An nắm chặt, không nói gì.
Trên cao, trời không còn đỏ. Chỉ có gió thổi qua, nhẹ như tiếng giấy lật.
Ở nơi xa, trong khoảng giao giữa hư và thực, một bóng hình đỏ đứng lặng, mỉm cười. Trên tay nàng là quyển sách đã khép, bìa trắng, không còn chữ nào. Giọng nàng vang nhẹ như gió: “Mọi câu chuyện đều có kết thúc, chỉ là không phải ai cũng nhớ mình đã từng là nhân vật trong đó.”
Rồi bóng ấy tan dần, hòa vào bầu trời, để lại vệt sáng cuối cùng — như vết mực loang trên trang giấy, khép lại hành trình của một linh hồn từng dám viết lại vận mệnh.
Từ đó, người đời chỉ còn gọi bằng một cái tên giản dị, không danh không tước: Người giữ chữ.