huyết ảnh thiên thư

Chương 6: Tiếng Chuông Hồi Hương


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

  Trăng rằm tháng bảy. Đêm ấy, tiếng chuông từ chùa Hồi Hương trên núi vang xa hơn thường lệ, âm vang trầm đục như vọng ra từ lòng đất. Dân làng Thanh Hà bảo nhau rằng khi chuông ngân ba hồi, sông sẽ dâng sương trắng, và người chết trong năm sẽ được dẫn lối trở về.

  A Tâm ngồi bên hiên, nhìn ánh trăng rải xuống mặt nước. Trường An đã ngủ, còn nàng không sao yên. Mấy đêm gần đây, mỗi khi nhắm mắt, nàng đều mơ thấy cùng một cảnh: trong biển trắng vô tận, một bóng người đỏ đứng giữa vòng lửa, tay cầm quyển sách trống, miệng khẽ đọc một câu không rõ nghĩa.

  Mỗi lần tỉnh dậy, trái tim nàng đập mạnh, cổ tay nóng rát. Vết sẹo xoáy tròn lại sáng lên như hạt lửa. Nàng cố lờ đi, nhưng càng cố, âm thanh lạ trong đầu càng rõ — tiếng bút chạm giấy, tiếng chữ viết vào khoảng không.

  Sáng hôm sau, mưa bụi giăng nhẹ. Từ ngọn núi phía bắc có sư trẻ xuống làng xin nước. A Tâm rót cho chàng, vừa đưa tay ra đã thấy vết bỏng mờ trên cổ tay áo nâu của vị sư. Nàng hỏi: “Thầy bị sao thế?”

  Vị sư cúi đầu. “Đêm qua, chuông tự ngân, lửa nổi trong đại điện. Trên vách đá phía sau chùa, hiện ra dòng chữ không ai hiểu. Sư phụ bảo có điềm.”

  “Điềm gì?”

  “Điềm người viết chữ trở về.”

  A Tâm đứng lặng. Nàng nghe tim mình đập mạnh. “Con có thể lên chùa xem không?”

  Sư trẻ ngập ngừng. “Chùa cấm người ngoài, nhưng… nếu cô muốn, cứ theo đường nhỏ qua rừng trúc, đừng đi khi trời sập tối.”

  Chiều xuống, A Tâm giấu Trường An, lặng lẽ mang theo ngọc cánh chim, đi lên núi. Con đường quanh co, lá rụng dày, gió thổi nghe như tiếng người thở dài. Nàng càng đi càng cảm thấy không khí nặng trĩu, linh lực trong người dao động như sóng nước.

  Khi đến cổng chùa, cửa gỗ khép hờ, ánh nến lập lòe bên trong. A Tâm bước vào, mỗi bước lại nghe vang tiếng chuông khẽ. Bên trong, khói trầm mờ, tượng Phật nứt đôi, ánh sáng đỏ rọi ra từ vết nứt, rực như máu.

  Từ sau tượng, có bóng người bước ra — không phải sư, mà là Thiền Sư Lâm Nguyệt, người từng gặp nàng bên sông. Ông cười nhẹ, nhưng ánh mắt sâu thẳm khác thường. “Con vẫn đến.”

  “Người viết chữ… là ai?” A Tâm hỏi, giọng run nhẹ.

  Thiền sư nhìn nàng thật lâu rồi đáp: “Là phần ngươi đã quên.”

  Gió trong chùa dừng lại. Hương trầm tắt ngấm. Ông đưa tay vẽ trong không trung, ánh sáng đỏ hiện ra, biến thành vòng tròn khắc đầy chữ cổ. “Ba năm qua, con sống bình yên vì thế giới tạm ngủ. Nhưng giờ, dòng chữ cuối cùng trong Thiên Thư đang tự viết lại. Mọi thứ sắp khởi đầu lần nữa.”

  A Tâm siết mảnh ngọc trong tay. “Nếu viết lại, thế giới này sẽ ra sao?”

  “Không ai biết. Nhưng ta e rằng, nếu chữ hoàn tất, thời gian sẽ gấp khúc, người chết sống lại, người sống hóa mơ.”

  Nàng nhắm mắt. Hình ảnh trong mơ ùa về — người áo đỏ, quyển sách trống, ánh lửa lan khắp trời. “Ta có thể ngăn không?”

  Thiền sư chậm rãi lắc đầu. “Không ai có thể ngăn chữ của chính mình.”

  Tiếng chuông vang lên lần nữa, nặng nề. Cả chùa rung nhẹ. Bức tường phía sau điện tách ra, để lộ hang đá sâu. Lâm Nguyệt nói: “Nếu con muốn biết sự thật, hãy đi xuống. Nhưng nhớ, không được gọi tên ai.”

  A Tâm bước vào. Đường hẹp, ẩm ướt, mùi tro và máu khô quyện lại. Càng đi sâu, ánh sáng đỏ càng rõ. Cuối đường là một hồ nước nhỏ, mặt nước như gương, phản chiếu không phải hình nàng mà là một người khác — Liễu Tâm, áo trắng, mắt đỏ, tay cầm bút máu.

  A Tâm khụy xuống. “Ngươi là ai?”

  Giọng kia đáp, vang vọng trong đầu nàng: “Ta là ngươi, ngươi là ta. Khi ta xóa tên, thế giới tan, nhưng một dòng chữ vẫn chạy. Giờ ngươi phải chọn: tiếp tục sống như phàm nhân, hay viết nốt phần dang dở.”

  “Ta không muốn viết nữa.”

  “Không muốn không nghĩa là có thể tránh. Chữ đã nằm trong máu, khi tim đập, chữ sống.”

  Ánh sáng từ hồ trào lên, quấn quanh cổ tay A Tâm, biến vết sẹo thành ấn đỏ rực. Cả hang rung chuyển, nước vỡ tung, chữ cổ bay ra, xoay quanh như đàn chim. Giữa ánh sáng, giọng nói cũ từ Thiên Thư vang lên: “Trang thứ tư — Khởi Chữ.”

  Nàng ngã xuống, ý thức mờ dần. Trong khoảnh khắc, nàng thấy một bóng nam mặc giáp bạc chạy xuyên qua ánh sáng, hét gọi tên nàng. Nhưng chữ không có âm, chỉ có hình.

  Khi tỉnh lại, nàng nằm trên giường tre, Trường An ngồi cạnh, tay cầm mảnh ngọc. “Nàng biến mất ba ngày. Ta tìm khắp núi. Họ bảo chùa Hồi Hương sập.”

  A Tâm muốn nói nhưng giọng nghẹn lại. Nàng nhìn tay mình — vết ấn đỏ giờ đã lan lên cánh tay, từng đường như mạch máu phát sáng.

  Trường An thấy, lo lắng. “Nàng bị thương?”

  “Không. Chỉ là chữ muốn sống.”

  “Chữ gì?”

  “Chữ của ta.”

  Ngoài trời, sấm vang giữa ngày. Từ hướng núi, cột khói đỏ bốc lên, hình như mặt trời rơi xuống.

  Đêm, khi Trường An ngủ, nàng ngồi dậy, mở cửa. Ánh trăng soi xuống mặt sông. Nước không còn trong mà nhuộm đỏ như rượu. Trong lòng sông, hiện ra hàng nghìn ký tự nhỏ, bay lên như đom đóm, xếp thành hình quyển sách khổng lồ.

  A Tâm bước ra bờ, nước nâng nàng lên, từng chữ bám quanh. Từ xa, tiếng chuông Hồi Hương lại ngân, ba hồi, dài và sâu.

  Một giọng nói quen thuộc vang lên giữa gió: “Trang cuối cùng không dành cho người viết, mà dành cho người được viết.”

  Nàng thì thầm: “Ngươi là ai?”

  “Là người từng giữ chữ của ngươi.”

  Một bóng sáng hiện lên giữa sông, gương mặt Trường An phản chiếu trong nước, nhưng đôi mắt là của ai khác — sâu, lạnh và chứa ký ức nghìn năm. “Nếu ta quên nàng, chữ vẫn nhớ. Giờ, chữ muốn viết tiếp.”

  A Tâm thấy ngực mình đau nhói, máu rỉ ra, từng giọt hóa thành ký tự rơi xuống nước. Cả bầu trời sáng rực.

  Từ xa, Thiền Sư Lâm Nguyệt nhìn lên núi, chắp tay niệm. “Vòng chữ đã khép, nhưng lòng người vẫn mở. Khi tâm còn dao động, Thiên Thư không bao giờ ngủ.”

  Trên bầu trời, ánh sáng cuộn thành xoáy tròn, như mắt của một sinh linh cổ đại mở ra. Trong ánh nhìn đó, A Tâm và Trường An chìm vào giữa lốc sáng, thân thể hòa vào hàng vạn chữ đang bay.

  Tất cả im lặng. Rồi, từng mảnh sáng rơi xuống thành mưa, nhuộm đỏ cả dòng sông.

  Sáng hôm sau, dân làng chỉ thấy bên bờ có hai mảnh ngọc, một hình cánh chim, một khắc chữ Tâm. Không ai biết họ đi đâu, chỉ nghe kể rằng đêm ấy tiếng chuông Hồi Hương ngân mãi không dứt, cho đến khi bình minh đến mới tắt hẳn.

  Kể từ đó, mỗi năm vào đêm rằm tháng bảy, khi sông đỏ phản chiếu ánh trăng, người ta thấy hai bóng người đi bên nhau trên mặt nước — một áo trắng, một áo lam, tay nắm tay, không nói gì, chỉ để lại những ký tự sáng trôi theo dòng, tan vào hư không.

  Người già trong làng gọi đó là Hồi Chữ, đêm mà trời đất ghi lại câu chuyện chưa bao giờ kết thúc.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×