Bầu trời đêm sau trận mưa đỏ không còn yên tĩnh như trước. Từ sông Thanh Hà, từng dải sương bốc lên, mang theo ánh sáng mờ nhạt của những ký tự trôi dạt. Chúng xoay quanh nhau, đan thành những vòng xoắn vô tận, rồi biến mất trong không trung. Dân làng khiếp sợ, đóng chặt cửa, không ai dám ra ngoài.
Trên bờ sông, trong làn sương ấy, một người con gái bước đi. Tóc nàng buông dài, áo trắng thấm nước, ánh mắt không còn mang nét ngây thơ của A Tâm nữa mà sâu, lạnh, tràn ngập thứ ánh sáng từng khiến trời run rẩy.
Nàng chạm tay lên ngực, nơi trái tim đập chậm, từng nhịp trùng khớp với âm thanh vô hình đang vọng ra từ lòng đất. “Thiên Thư… lại mở.”
Giọng nói trong đầu đáp lại, không còn là tiếng của kẻ khác mà chính là âm vang của linh hồn nàng. “Không còn ai viết, nhưng chữ vẫn muốn tồn tại. Nó sẽ tìm người để tiếp tục. Và ngươi — vừa là người, vừa là chữ.”
Liễu Tâm ngẩng nhìn trời, ánh trăng bị nuốt dần bởi mây đen. Bên kia sông, núi Hồi Hương cháy âm ỉ. Nàng biết, điều gì đang đến sẽ không còn dừng lại được.
Một tiếng gọi yếu ớt vang lên từ phía sau: “A Tâm…”
Nàng quay lại. Trường An đang lê bước qua sương, gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt mờ đi như người vừa thoát khỏi cơn mộng dài. Khi nhìn thấy nàng, hắn dừng lại, ánh nhìn xen lẫn kinh ngạc và hoang mang.
“Ngươi… không còn là nàng ta nữa, đúng không?”
Liễu Tâm mỉm cười buồn. “Ta vẫn là ta, chỉ là ta nhớ ra tất cả.”
“Nhớ ra?”
“Nhớ rằng thế giới này từng được viết bởi máu. Nhớ rằng ta từng xóa tên mình. Nhưng chữ không bao giờ chết, nó chỉ ngủ trong tim người khác.”
Trường An bước tới, nắm lấy tay nàng. “Dù là ai, ta vẫn nhận ra bàn tay này. Ta đã đi qua mấy kiếp cũng chỉ để chạm lại.”
Nàng nhìn hắn, trong mắt lóe lên tia sáng đỏ. “Nhưng nếu ngươi nhớ ta, chữ sẽ thức. Khi chữ thức, mọi thứ lại bắt đầu.”
“Bắt đầu thì sao?” hắn thì thầm. “Ta không sợ nữa.”
Trước khi nàng kịp đáp, gió bỗng nổi. Sông đỏ gào lên, từng cột nước dựng thẳng, tạo thành hình vòng tròn. Giữa tâm sông, ánh sáng xanh bắn lên trời, kéo theo tiếng ngân dài như tiếng bút viết.
Cả đất trời run rẩy. Trong ánh sáng ấy, Liễu Tâm thấy những dòng chữ cổ hiện ra — “Chu kỳ thứ hai – Viết Lại”.
Một luồng lực mạnh kéo nàng và Trường An vào giữa xoáy sáng. Trong chớp mắt, cảnh vật biến đổi. Họ không còn đứng bên sông, mà rơi vào một thế giới lạ: mặt đất trắng như giấy, trời là mực đen, núi và cây đều là nét bút run rẩy.
Liễu Tâm nhận ra đây là nơi Thiên Thư đang tự viết. Mỗi hơi thở, mỗi bước chân, đều hóa thành chữ. Cô và hắn trở thành hai vệt mực di chuyển giữa trang.
Trường An nắm tay nàng. “Nếu đây là thế giới của chữ, vậy ngươi là ai trong đó?”
“Ta là dòng đầu tiên.”
Họ đi qua cánh đồng trắng, thấy vô số bóng người đang tan dần, hóa thành ký tự, bay lên trời. Tiếng kêu gào, tiếng cười, tiếng trẻ thơ hòa thành bản nhạc dịu mà đáng sợ.
Bỗng trước mặt họ hiện ra một cung điện khổng lồ, xây bằng giấy, cửa khắc chữ “Tạo”. Cánh cửa tự mở, bên trong là biển chữ đỏ đang trào. Trên ngai giữa đại điện, một hình người đang ngồi — chính là Liễu Tâm khác, áo đỏ, đôi mắt rực sáng như lửa.
Trường An rút kiếm. “Là ảo ảnh?”
Nàng ngăn lại. “Không, đó là phần ta đã bỏ lại khi xóa tên mình.”
Bản thể đỏ đứng dậy, giọng vang vọng khắp không gian. “Ngươi nghĩ có thể thoát khỏi chữ sao? Khi ngươi viết, ngươi đã là chữ. Khi ngươi xóa, ngươi chỉ viết thêm một dòng khác.”
Liễu Tâm trắng đáp: “Ta không muốn thống trị, ta chỉ muốn thế giới yên.”
“Yên là cái chết của chữ. Không có viết, không có sống. Thiên Thư không cần yên, nó cần tiếp diễn.”
Từ ngai, bản thể đỏ bước xuống, mỗi bước là một vệt máu rơi thành chữ. “Ngươi xóa ta, nhưng ta chính là ngươi. Nếu ngươi còn một hơi thở, ta vẫn còn.”
Hai người chạm mặt, ánh sáng bùng lên, tách không gian thành hai nửa: một nửa sáng, một nửa đỏ như máu. Trường An bị đẩy lùi, rơi xuống vực mực, chỉ kịp hét: “Đừng để chữ nuốt mất ngươi!”
Trong luồng sáng, hai Liễu Tâm hòa vào nhau. Nàng cảm thấy máu trong cơ thể cháy, linh hồn xé làm đôi. Giọng nói vang trong đầu: “Để viết lại thế giới, phải có người đọc. Kẻ đọc là Trường An.”
Nàng gào lên. “Không! Hắn không thể nhớ thêm nữa, hắn sẽ chết!”
“Không ai chết trong chữ, chỉ biến thành câu.”
Ánh sáng nổ tung. Khi nàng mở mắt, cung điện giấy đã sụp, còn lại khoảng trắng mênh mông. Trước mặt, Trường An quỳ gối, tay cầm thanh kiếm, mắt đã đổi màu bạc — ánh bạc của người bị chữ chiếm.
“Nàng là ai?” hắn hỏi, giọng trống rỗng.
“Là người từng viết ra chàng.”
Hắn cười buồn. “Vậy chữ của nàng đang giết nàng.”
Cả hai đứng giữa khoảng trắng đang sụp. Bầu trời đổ xuống thành dòng mực, bao phủ tất cả. Liễu Tâm nắm tay hắn, máu từ lòng bàn tay hòa thành ánh sáng đỏ. “Nếu chữ không thể chết, ta sẽ viết một câu mới.”
“Câu gì?”
“Câu kết thúc.”
Nàng giơ tay, từng chữ hiện ra trong không trung, máu hóa thành nét. “Tất cả bắt đầu từ chữ, nhưng kết thúc trong lòng người.” Khi chữ cuối cùng hoàn thành, thế giới rung mạnh, mực trào lên như biển, rồi tan biến.
Bóng tối bao trùm.
Một lúc lâu sau, ánh sáng yếu lóe lên. Liễu Tâm thấy mình nằm giữa cánh đồng hoa trà, nắng ấm rơi trên mặt. Tiếng nước chảy, tiếng chim hót. Không còn mực, không còn chữ. Bên cạnh là Trường An, đang ngủ yên, hơi thở đều.
Nàng ngồi dậy, nhìn tay — ấn đỏ đã biến mất. Thay vào đó là vệt trắng mảnh như sợi chỉ. Trong lòng, im lặng đến kỳ lạ.
Một giọng trẻ con vang lên phía sau: “Cô ơi, cô vẽ gì mà đẹp thế?”
Nàng quay lại. Một bé gái cầm tờ giấy, trên đó là những đường cong đỏ giống chữ cổ. Nàng mỉm cười, lấy bút tre, viết thêm một nét. “Đây là chữ Tâm.”
“Chữ đó có nghĩa gì?”
“Là bắt đầu và cũng là kết thúc.”
Đứa bé cười, chạy đi. Gió thổi qua, cuốn tờ giấy lên trời, bay xa dần, hòa vào mây.
Liễu Tâm nhìn theo, khẽ nói: “Nếu có lần sau, xin chữ hãy sống bằng trái tim.”
Từ xa, chuông Hồi Hương lại ngân ba hồi. Tiếng chuông lần này không buồn, mà ấm, lan khắp thung lũng, tan vào ánh nắng.
Trường An mở mắt, khẽ gọi: “A Tâm?”
Nàng mỉm cười, nắm tay hắn. “Không còn A Tâm, không còn Liễu Tâm. Chỉ còn chúng ta, giữa thế giới không còn chữ.”
Trên bầu trời, một vệt sáng trắng bay qua, kéo dài như nét mực cuối cùng khép lại quyển Thiên Thư. Nhưng ở đâu đó, trong gió, vẫn có tiếng giấy khẽ lật, như lời hứa chưa bao giờ hết hạn.