huyết ảnh thiên thư

Chương 8: Đứa Trẻ Không Có Tên


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

  Buổi sáng đầu thu, sương phủ kín cả thung lũng. Nước sông Thanh Hà trong đến mức soi rõ từng cụm mây, từng cánh chim bay qua. Trong căn nhà nhỏ bên bờ, Liễu Tâm ngồi bên cửa, tay cầm tách trà, ánh mắt lặng lẽ nhìn ra ngoài. Gió thổi nhẹ, mang theo mùi đất ẩm và tiếng chuông chùa xa.

  Ba tháng trôi qua kể từ đêm thế giới đổi màu. Không còn chữ đỏ bay giữa không trung, không còn giọng nói trong đầu, không còn cảm giác nặng nề của linh lực đang trào dâng. Mọi thứ dường như đã thật sự yên.

  Trường An thường nói rằng đó là phần thưởng cho những kẻ dám phá luật. Nhưng nàng biết, không có yên bình nào là vĩnh cửu. Đêm qua, nàng lại nghe thấy tiếng giấy lật trong mơ, yếu ớt như hơi thở của một sinh linh chưa trọn hình.

  Trường An ra ngoài hái củi, để nàng lại một mình. Trên bàn là tờ giấy trắng, bút tre cũ và lọ mực nhạt. Nàng chưa từng viết gì kể từ khi xóa tên khỏi Thiên Thư. Hễ chạm vào bút, ngón tay nàng lại run, sợ rằng chỉ một nét thôi, thế giới lại bị xé ra.

  Tiếng gõ cửa vang khẽ. Nàng giật mình, cánh cửa mở ra, để lộ một người lạ — một tiều phu già, áo sờn, vai mang bó củi. Ông cười hiền: “Cô nương, ta nhặt được thứ này ở rừng phía bắc. Hình như là của cô.”

  Trên tay ông là một mảnh ngọc nhỏ, khắc ký tự cổ. Liễu Tâm nhận lấy, tim đập mạnh. Mảnh ngọc ấm, hơi thở tỏa ra như sinh khí. Ký tự khắc trên đó là Sinh.

  “Ngươi tìm thấy ở đâu?” nàng hỏi.

  “Dưới gốc tùng cũ. Có ánh sáng phát ra, ta tưởng đom đóm.” Ông cười rồi đi, để nàng đứng ngây giữa hiên.

  Liễu Tâm đóng cửa, đặt ngọc lên bàn. Trong khoảnh khắc, ánh sáng từ ngọc lan ra, chiếu sáng khắp căn nhà. Một tiếng khóc nhỏ vang lên — mỏng, yếu, nhưng thật. Nàng nhìn quanh, thấy trên sàn có một đứa bé, chỉ chừng vài tháng tuổi, da trắng như giấy, đôi mắt đen sâu, nơi lòng con ngươi phản chiếu ký tự mờ.

  Nàng sững sờ, tim run lên. “Ngươi… là ai?”

  Đứa bé không nói, chỉ cười, bàn tay bé xíu vươn ra chạm vào cổ tay nàng. Vết sẹo xoáy trên tay lập tức sáng lên, hòa cùng hơi thở của nó.

  Giọng nói xưa vang lên trong đầu — không còn lạnh như trước, mà nhẹ như gió: “Chữ cuối cùng đã không tan. Nó chọn sống.”

  Liễu Tâm bế đứa bé lên, cảm nhận hơi ấm lan vào tim. Trong khoảnh khắc, nàng hiểu: đây là phần linh hồn cuối của Thiên Thư, là chữ đã vượt khỏi trang, hóa thành sinh mệnh.

  Trường An trở về, nhìn thấy cảnh ấy thì sững người. “Đứa trẻ… từ đâu?”

  Nàng đáp khẽ: “Từ trong chữ.”

  Hắn nhìn nàng, rồi nhìn đứa bé. Một lúc sau, hắn nói: “Có lẽ, đây là lời hồi đáp của trời cho những ai đã viết quá nhiều. Khi chữ chạm đến tận cùng, nó muốn yêu.”

  Câu nói ấy khiến nàng mỉm cười. Họ đặt tên đứa bé là Diên — nghĩa là kéo dài, như hơi thở của thế giới mới.

  Những ngày sau đó, mọi thứ bình yên đến kỳ lạ. Diên lớn nhanh, ánh mắt luôn như đang đọc điều gì đó vô hình. Mỗi khi đêm xuống, khi Trường An ngủ, Liễu Tâm nghe thấy tiếng mực nhỏ giọt đâu đó trong không gian, như thể ai đang viết giữa đêm.

  Một lần, nàng theo âm thanh ấy ra sông. Trên mặt nước, Diên ngồi, mái tóc bay nhẹ, dưới chân là những ký tự phát sáng mờ. Nàng hoảng hốt chạy đến, nhưng đứa bé quay lại, nụ cười an nhiên. “Mẹ sợ sao?”

  Liễu Tâm nghẹn lời. “Con… đang làm gì?”

  “Con chỉ đọc lại điều mẹ đã viết.”

  “Nhưng ta không viết gì cả.”

  “Trong lòng mẹ, chữ vẫn còn.”

  Nói rồi, Diên đưa tay, những ký tự quanh sông biến thành cánh hoa trắng, bay lên trời. “Thế giới này chưa kết thúc, chỉ đổi sang người viết khác.”

  Liễu Tâm run rẩy bước tới, ôm chặt con. “Đừng viết nữa. Hãy sống.”

  Đứa bé cười, thì thầm vào tai nàng: “Sống cũng là viết, chỉ là không bằng máu.”

  Sau đêm ấy, Diên không còn ra sông nữa, nhưng mỗi sáng, trên bờ cát luôn có những hàng chữ nhỏ, mảnh và đều như gió thổi: “Ngày thứ bao nhiêu mẹ mỉm cười.”

  Trường An đọc, mỉm cười bảo: “Có lẽ hắn viết thay chúng ta, để thế giới nhớ.”

  Thời gian trôi, Diên lớn lên giữa mùa hoa nở. Khi tám tuổi, cậu đã thuộc hết chữ cổ, hiểu những bản kinh mà sư Hồi Hương từng giảng. Nhưng trong đôi mắt ấy, có thứ gì đó vượt xa trí khôn phàm tục.

  Một hôm, khi chiều xuống, Diên hỏi: “Cha, mẹ, nếu trời lại quên, ai sẽ viết lại lần nữa?”

  Trường An xoa đầu con. “Không cần ai viết. Thế giới giờ tự thở, tự đổi, tự đau và tự lành.”

  Cậu bé lắc đầu. “Không. Mỗi lần gió thổi, con nghe tiếng chữ gọi.”

  Liễu Tâm nhìn con thật lâu. “Nếu chữ gọi, con sẽ làm gì?”

  “Con sẽ dạy chữ biết cười.”

  Câu trả lời ngây thơ ấy khiến cả hai lặng đi.

  Đêm ấy, trời lại đổ mưa đỏ, nhẹ như bụi. Nhưng không ai sợ. Giữa cơn mưa, Diên đứng giữa sân, ngửa mặt nhìn lên, đôi mắt sáng như sao. “Trời đang viết lại ta.”

  Liễu Tâm chạy ra, ôm con vào lòng. Mưa rơi quanh họ, hóa thành ánh sáng. Trong khoảnh khắc, nàng nghe thấy tiếng nói của chính mình năm xưa: “Ngươi đã viết, ngươi đã xóa, giờ hãy để thế giới tự kể.”

  Sáng hôm sau, mưa tạnh. Trên vách đá sau nhà xuất hiện một dòng chữ mới, không ai viết, không ai khắc: “Khi chữ biết mỉm cười, Thiên Thư thành người.”

  Từ đó, dân làng Thanh Hà kể rằng có một đứa trẻ đi khắp nơi, dạy người ta đọc chữ, không phải bằng mắt mà bằng tim. Họ gọi nó là đứa trẻ không có tên, vì tên thật của nó không ai nhớ.

  Còn Liễu Tâm và Trường An thì già đi cùng năm tháng, sống lặng giữa thung lũng, không màng đến những kỳ lạ xảy ra quanh họ. Mỗi khi trăng tròn, họ lại nhìn thấy Diên đứng bên bờ sông, ánh sáng quanh người phản chiếu dòng chữ vô hình.

  Một đêm, Liễu Tâm hỏi: “Con sẽ đi xa sao?”

  Diên cười, ôm mẹ. “Không. Con chỉ đi dạy chữ cho gió.”

  “Gió có hiểu không?”

  “Gió luôn nghe, chỉ cần có người kể.”

  Nói rồi, đứa trẻ quay lưng, bước vào sương. Ánh sáng quanh cậu tỏa ra, hòa vào trời, biến mất.

  Liễu Tâm đứng nhìn, nước mắt không rơi. Bên tai nàng vang lên tiếng giấy khẽ lật — lần cuối cùng.

  Từ đó, Thiên Thư không còn được nhắc đến như vật cấm, mà như huyền thoại về đứa trẻ đã khiến chữ biết mỉm cười.

  Khi nàng mất, Trường An chôn nàng bên sông, dưới gốc trà. Trên bia mộ không có tên, chỉ khắc một dòng nhỏ: “Người từng viết bằng tim.”

  Năm trôi qua, dòng sông vẫn trong, hoa vẫn nở, và mỗi khi gió thổi, người ta nghe tiếng trẻ con cười vang từ xa. Có kẻ nói, đó là tiếng Thiên Thư đang kể chuyện. Có kẻ bảo, đó chỉ là gió đi ngang.

  Nhưng những ai từng đứng bên bờ sông Thanh Hà, đều thấy trên mặt nước hiện ra hai bóng người — một nam, một nữ — và giữa họ, đứa trẻ chạy đùa, cười vang.

  Câu chuyện kết thúc ở đó, không ai biết sau này còn có ai viết tiếp. Chỉ biết rằng, khi chữ cuối cùng hóa người, thế giới không còn cần trang giấy nào khác. Vì mọi linh hồn, dù lặng im hay đang sống, đều là một dòng của Thiên Thư đang tiếp tục viết bằng hơi thở của chính mình.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×