Trăng treo lơ lửng trên bầu trời như con mắt đỏ của quỷ. Sương đặc sệt tràn xuống rừng tùng, những cành cây khô gãy vang tiếng rắc rắc, nghe như tiếng xương người bị bẻ. Lâm Vân đi giữa màn đêm, áo trắng dính đầy máu đã khô, từng bước dẫm lên lớp lá mục lạnh buốt.
Từ sau đêm cứu Diêu Sương ở Thất Sát Cốc, hắn cảm nhận rõ rệt một điều — hồn Ma Ảnh trong người đang dần thức giấc. Mỗi khi nhắm mắt, hắn lại nghe giọng cười khe khẽ vang trong đầu, kéo dài, ngọt ngào như giọng một kẻ đang ru mình vào tội lỗi.
“Ngươi còn nhớ giếng đó không, Lâm Vân?
Nơi ngươi sinh ra, nơi ngươi sẽ trở về.”
Câu nói đó, cứ vang đi vang lại suốt mấy ngày liền, như khắc vào xương. Diêu Sương khuyên hắn hãy đến Thiên Cơ Các, nơi có thể tìm ra cách trấn hồn. Nhưng đường đi đến đó phải qua Thôn Bích Thủy — một ngôi làng cổ đã bị bỏ hoang gần trăm năm, nổi tiếng với lời đồn: “Ai soi giếng, thấy mình… sẽ chết.”
Trưa hôm ấy, mây đen kéo đến, sấm rền vang. Hai người dừng chân ở ven thôn. Ngôi làng im lặng đến kỳ lạ, không có một bóng người, chỉ có cánh cửa gỗ treo lủng lẳng, kẽo kẹt trong gió. Giữa làng, đúng như lời đồn, là một chiếc giếng cổ, thành giếng khắc đầy ký tự cổ mà Diêu Sương nhận ra ngay — chữ của Huyết Ảnh Tiên Môn.
“Nơi này từng là một trạm tu hành phụ của môn ta.” – nàng nói khẽ.
“Thế nên mới có giếng đó?” – Lâm Vân hỏi, mắt vẫn dán chặt vào lòng giếng đen ngòm.
“Phải. Nhưng nó không phải để lấy nước. Mà là để giam linh hồn.”
Đêm buông xuống. Gió thổi lạnh, mùi tanh hôi lạ lùng lan khắp nơi. Hai người nhóm lửa trong ngôi nhà bỏ hoang, nhưng lửa cháy chưa bao lâu đã tắt phụt, như có thứ gì đó hút lấy sinh khí. Trong bóng tối, Diêu Sương mở ngọc phù, đọc vài câu chú, tạo nên ánh sáng nhạt.
Khi ánh sáng chiếu xuống tường, cả hai đều sững lại — những dòng chữ máu hiện lên:
“Nguyệt thứ chín, Huyết Ảnh phục sinh.”
“Người soi giếng, chính là người đã chết.”
Diêu Sương siết chặt tay áo, giọng nghiêm lại:
“Có ai đó đang cố mở lại cổng linh mộ trước thời điểm nguyệt thực. Nếu thành công, cả tiên giới và nhân gian đều loạn.”
“Vậy ta phải ngăn?” – Lâm Vân hỏi.
“Không, ngươi… chính là chìa khóa để mở nó.”
Hắn im lặng. Gió lùa qua khe cửa, nghe như tiếng khóc. Giữa lúc đó, từ ngoài giếng vang lên tiếng rọc rọc — như có vật gì đang bò lên mặt đất. Diêu Sương lao ra trước, miệng niệm chú, nhưng khi ánh sáng phù chiếu xuống, thứ đó biến mất. Chỉ còn lại một vệt bùn kéo dài từ giếng đến cửa nhà.
Lâm Vân cầm kiếm, bước ra.
Mặt trăng đỏ lừ như máu, phản chiếu trong lòng giếng. Hắn cảm thấy cổ họng khô rát, một luồng lực kỳ dị đang kéo tay hắn về phía đó. Diêu Sương hét lên ngăn lại, nhưng đã muộn — hắn cúi xuống soi vào mặt nước.
Trong lòng giếng, không phải hình phản chiếu của hắn, mà là một người khác — khuôn mặt giống hệt, chỉ khác ở đôi mắt: đen và đỏ, ánh lên điên dại.
“Chúng ta lại gặp nhau.” – bóng kia nói.
“Ma Ảnh!” – Lâm Vân lùi lại, rút kiếm.
“Không cần sợ. Ngươi và ta vốn là một. Ta chết vì đạo, còn ngươi sống vì sợ. Giờ, hãy để ta sống lại, và ngươi sẽ được yên nghỉ.”
Từ giếng, hàng trăm cánh tay trắng hếu vươn ra, nắm lấy chân Lâm Vân. Hắn vung kiếm chém, máu đen bắn tung tóe, bốc mùi tanh. Nhưng chém bao nhiêu, tay càng nhiều. Những bàn tay kéo mạnh, giật hắn xuống.
Diêu Sương lao đến, ném phù chú vào lòng giếng, miệng hô:
“Phục hồn giới, khai!”
Ánh sáng bùng lên, những bàn tay biến thành tro. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, một luồng khí đỏ từ giếng phóng ra, nhập thẳng vào ngực Lâm Vân. Hắn ngã quỵ, mắt mở to, đồng tử co lại như sợi chỉ.
“Ngươi không thể chạy mãi đâu…” – tiếng Ma Ảnh vang lên trong đầu.
“Một phần linh hồn của ta đã thức tỉnh trong ngươi. Sớm thôi, ta sẽ hoàn toàn trở lại.”
Sáng hôm sau, hắn tỉnh dậy. Diêu Sương ngồi tựa tường, mặt trắng bệch, áo dính máu. Hắn hỏi:
“Ngươi bị thương à?”
“Không… là máu của ngươi.”
Lâm Vân nhìn xuống, giữa ngực có một dấu ấn hình trăng máu, đang chảy ra từng giọt chất đen đặc. Mỗi giọt rơi xuống đất, lập tức bốc khói, ăn mòn cả đá.
Diêu Sương lấy tay che, niệm chú phong ấn tạm thời, rồi nói:
“Đây là Ma Ấn. Khi nguyệt thực thứ chín đến, nó sẽ mở ra. Nếu không tiêu trừ, ngươi sẽ không còn là người.”
“Có cách nào không?”
“Có… nhưng chỉ một người có thể giúp – Thiên Linh Lão Nhân, kẻ từng là đại đệ tử Huyết Ảnh Tiên Môn trước khi phản môn. Hắn ẩn cư ở Linh Sơn.”
Lâm Vân gật đầu. Hắn siết kiếm, cảm giác nặng nề trong tim càng rõ. Mỗi bước đi, hắn nghe tiếng thì thầm của vô số linh hồn, như gió thổi qua tai:
“Ngươi là tông chủ…”
“Ngươi phải trở về…”
Trên đường rời Thôn Bích Thủy, Diêu Sương kể cho hắn nghe chuyện cũ. Ngàn năm trước, Huyết Ảnh Tiên Môn từng là một trong Tứ Đại Tiên Phái, chuyên tu về linh hồn và huyết mạch. Nhưng trong một buổi huyết nguyệt, tông chủ Ma Ảnh mở nghi lễ “Phản Sinh Chi Đạo”, nhằm hợp nhất sinh – tử – đạo – ma, để vượt lên cả Thiên Đạo.
Tiên giới cho rằng đó là tà công, nên ra lệnh tru diệt toàn môn.
Trong trận chiến ấy, Ma Ảnh chết, Diêu Sương – phu nhân của hắn – bị phong ấn linh hồn trong ngọc phù, đày xuống nhân gian, chờ đến khi huyết mạch Ma Ảnh tái sinh để chuộc tội.
“Và giờ…” – nàng nhìn hắn – “Ngươi chính là kẻ đó.”
“Nếu ta là hắn, thì ngươi…?”
“Ta là kẻ từng giết ngươi để cứu thiên giới.”
Hai người im lặng. Gió lạnh thổi, lá rừng rụng xuống phủ lên dấu chân. Xa xa, tiếng chuông chùa Linh Sơn vọng lại, trầm buồn như tiếng gọi từ cõi chết.
Đêm ấy, họ nghỉ lại trong một ngôi miếu cũ. Diêu Sương ngồi tĩnh tâm, còn Lâm Vân nhìn ánh trăng qua mái ngói thủng. Trong ánh sáng mờ, hắn thấy trên tường có bóng ai đang ngồi đối diện mình — dáng người giống hệt, nhưng ánh mắt lạnh hơn, miệng cười mỉa.
“Ngươi nghĩ trốn được bao lâu?” – bóng đen nói.
“Ngươi chỉ là tàn hồn.”
“Sai rồi. Ta là phần mạnh hơn trong ngươi. Còn ngươi… chỉ là ký ức tạm thời.”
Hắn rút kiếm, nhưng khi chém, lưỡi kiếm xuyên qua không khí. Bóng kia tan thành sương, nhập vào cơ thể hắn. Một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Trong đầu vang tiếng cười khàn:
“Ta cho ngươi thấy sự thật, Lâm Vân. Khi máu ngươi hòa cùng máu ta, ngươi sẽ thấy thế giới này mục ruỗng đến đâu.”
Ngay sau đó, hắn ngất đi.
Sáng hôm sau, Diêu Sương tỉnh giấc thấy đất xung quanh loang máu. Lâm Vân ngồi giữa miếu, đôi mắt đỏ rực, kiếm cắm xuống đất, miệng lẩm bẩm những câu chú cổ của Huyết Ảnh. Khí đen tỏa ra từ người hắn, cuộn lên trần như sương mù.
“Lâm Vân!” – nàng gọi, nhưng hắn không đáp.
“Nếu không dừng lại, hồn ngươi sẽ bị hắn nuốt mất!”
Nàng lập tức thi triển phong ấn, nhưng sức mạnh phát ra từ hắn mạnh đến nỗi xung quanh nứt vỡ. Một tiếng rống vang lên — không phải của người, mà của hàng trăm linh hồn hòa làm một. Trong khoảnh khắc, hình ảnh quá khứ hiện lên trong đầu Diêu Sương:
Một người đàn ông mặc hắc y, tay cầm kiếm đỏ, bước giữa biển máu, còn nàng — chính là người đâm xuyên tim hắn.
Nước mắt rơi. Nàng đặt tay lên ngực hắn, niệm chú phong hồn, truyền linh khí của mình sang, ép Ma Ảnh trở lại sâu trong cơ thể. Cả hai ngã xuống. Trăng bên ngoài dần nhạt, bầu trời sáng lên.
Khi Lâm Vân mở mắt, nàng đã kiệt sức, tựa vào vai hắn, mỉm cười yếu ớt:
“Ngươi không thể trốn khỏi định mệnh, nhưng có thể chọn cách đối diện nó.”
“Nếu ta trở thành hắn… ngươi sẽ làm gì?”
“Khi đó, ta sẽ giết ngươi thêm một lần nữa.”
Hắn im lặng nhìn nàng, không nói gì. Ánh sáng sớm chiếu qua mái ngói, hắt lên gương mặt cả hai. Trong ánh bình minh ấy, có thứ gì đó vừa sinh ra – và cũng vừa chết đi.
Xa xa, tiếng chuông chùa lại vang. Linh Sơn chỉ còn vài dặm.
Còn trong giếng cũ ở Thôn Bích Thủy, bóng người đen ngòm lại mở mắt, nở nụ cười mỏng như dao.
“Huyết Ảnh… sắp trở lại.”