huyết ảnh tiên môn

Chương 3: Người hành khất trên cầu đá


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời rạng sáng. Mây vần vũ kéo qua đỉnh Linh Sơn như những con thú đang gầm trong cơn mơ.

Gió lạnh cắt da. Trên con đường quanh núi đầy sỏi trắng, hai bóng người chậm rãi bước — Lâm Vân và Diêu Sương.

Áo họ thấm sương, tóc ướt đẫm. Dưới chân, rêu phủ dày khiến từng bước như lún vào lớp ký ức đã bị quên lãng.

Đêm qua, Lâm Vân lại mơ. Trong giấc mơ, hắn thấy mình đứng giữa biển máu, xung quanh là hàng vạn xác người quỳ lạy. Một người đàn ông mặc áo choàng đen quay lưng lại, giọng nói lạnh tanh:

“Ngươi tưởng mình còn là người sao, Lâm Vân? Khi mang huyết ấn của ta, số phận ngươi đã được định.”

Hắn tỉnh giấc giữa tiếng chuông chùa vọng xa, hơi thở rối loạn. Trong lòng, luồng khí đỏ như sống lại, chạy khắp kinh mạch, đau buốt đến tận tủy. Diêu Sương đưa hắn thuốc, nhưng thuốc vừa chạm môi đã tan thành khói.

“Khí huyết của ngươi đã bị linh hồn Huyết Ảnh đồng hóa.” – nàng nói, ánh mắt lo lắng.

“Vậy ta còn bao lâu?”

“Trước khi huyết nguyệt thứ chín mọc, ngươi phải gặp được Thiên Linh Lão Nhân. Nếu không…”

“Nếu không, ta sẽ không còn là ta nữa.”

Hắn cười nhạt, giọng khàn khàn. Nụ cười đó khiến Diêu Sương thoáng rùng mình. Nàng biết, mỗi lần Ma Ảnh cười trong thân xác hắn, thế giới này sẽ lại nhuộm thêm một màu máu.

Con đường dẫn đến chân Linh Sơn bị chặn bởi một con suối đỏ. Nước suối đục ngầu, sôi sục như máu sôi. Giữa dòng là một cây cầu đá cổ, rêu phong phủ kín, cột cầu khắc những dòng chữ cổ gần như bị mờ. Trên cầu, có một người hành khất ngồi tựa lan can, mái tóc dài phủ mặt, bên cạnh là bát sắt rỉ sét.

Hắn chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ gảy một cây đàn gỗ gãy dây, âm thanh như gió lùa qua nghĩa địa. Khi Lâm Vân và Diêu Sương bước lên cầu, âm thanh ấy bỗng ngừng lại. Người hành khất ngẩng đầu — đôi mắt ông ta trắng đục, mù lòa, nhưng nụ cười lại rợn người.

“Hai kẻ mang mùi máu và nghiệp đến Linh Sơn… thú vị đấy.”

“Tiền bối là ai?” – Diêu Sương hỏi.

“Một kẻ đã chết, nhưng chưa được chôn.”

“Chúng ta đến tìm Thiên Linh Lão Nhân.”

“Hắn ở trên kia,” – ông ta chỉ về phía đỉnh núi – “Nhưng trước khi gặp, phải biết mình đang đi tìm cái gì. Ngươi, thiếu niên, có biết linh hồn ngươi là ai không?”

Lâm Vân im lặng. Người hành khất mỉm cười, tay vuốt cây đàn, giọng trầm như gió:

“Trước kia, ta cũng từng là đệ tử Huyết Ảnh Tiên Môn. Tông chủ của ta, người mà tiên giới gọi là Ma Ảnh, từng nói một câu – Muốn thành tiên, phải chết một lần như ma. Ngươi có dám chết không?”

“Nếu chết là để được sống đúng nghĩa, ta không sợ.” – Lâm Vân đáp.

Người hành khất cười, nhưng tiếng cười ấy vang vọng như hàng ngàn tiếng vọng khác nhau. Cây cầu bắt đầu rung lên. Từ dưới dòng suối đỏ, từng bàn tay máu trồi lên, nắm lấy mép cầu. Gương mặt người hành khất biến đổi — nửa người, nửa linh hồn, đôi mắt phát sáng như đuốc.

“Nếu không sợ chết, thì hãy bước qua cầu này mà không ngoái đầu lại.”

“Nếu quay lại, linh hồn ngươi sẽ thuộc về ta.”

Diêu Sương định can, nhưng Lâm Vân đã gật đầu. Hắn bước lên cầu, tay cầm kiếm, mắt nhìn thẳng. Mỗi bước đi, cầu lại phát ra tiếng rền như tiếng khóc. Hắn cảm giác có hàng ngàn ánh mắt đang nhìn mình từ dưới lòng suối.

Đến giữa cầu, gió nổi lên dữ dội. Bóng đen dâng cao, hình thành khuôn mặt khổng lồ của người hành khất.

“Ngươi là hậu duệ của Huyết Ảnh, kẻ từng khiến thiên giới nhuộm máu. Ngươi có biết vì sao hắn phản thiên không?”

“Vì hắn muốn vượt qua giới hạn sinh tử.”

“Sai! Vì hắn muốn cứu linh hồn của người hắn yêu!”

Câu nói ấy như tiếng sấm. Lâm Vân khựng lại. Trong khoảnh khắc, hình ảnh Diêu Sương mờ ảo hiện lên trong trí nhớ — nụ cười, ánh mắt, giọng nói. Tất cả hòa vào tiếng tim đập dồn dập. Hắn gần như muốn quay đầu.

“Đừng!” – giọng Diêu Sương vang vọng từ bờ bên kia – “Đừng nhìn lại, Lâm Vân! Nếu ngươi quay, hồn ngươi sẽ mất!”

Hắn cắn chặt môi, máu tràn ra. Hơi thở dồn dập. Bóng đen trước mặt hóa thành hàng trăm khuôn mặt gào khóc: “Cứu ta… cứu ta…”

Một giọng nói quen thuộc trong đầu vang lên — Ma Ảnh.

“Cứu họ, vì họ từng là đệ tử của ta. Máu ngươi có thể giải thoát họ.”

“Nếu ta cứu, ta sẽ trở thành ngươi!”

“Ngươi vốn đã là ta rồi, chỉ là chưa chấp nhận.”

Lâm Vân hét lên, rút kiếm, đâm thẳng xuống cầu.

Thanh Huyết Ảnh Kiếm rực sáng. Máu đỏ bắn tung, cầu đá nứt vỡ. Cả dòng suối cuộn trào, tiếng gào biến mất. Người hành khất đứng trên lan can, cười lớn:

“Tốt! Ngươi dám chém huyễn cảnh của chính mình, nghĩa là ngươi có thể khống chế hồn Ma Ảnh. Nhưng nhớ, cái giá của việc ấy… là máu của người ngươi yêu.”

Lâm Vân quay đầu — cây cầu đã biến mất, chỉ còn bãi đất trống. Người hành khất không thấy đâu nữa, chỉ còn cây đàn gãy dây nằm lại. Diêu Sương chạy tới, ôm lấy hắn, giọng run run:

“Ngươi… vừa bước qua Cầu Vong Linh. Kẻ nào đi qua đều sẽ thấy quá khứ và tội lỗi của mình. Ngươi đã thấy gì?”

“Ta thấy… ngươi đâm ta chết.”

Câu nói đó khiến Diêu Sương lặng người. Hắn nhìn nàng, ánh mắt không còn phẫn nộ mà là nỗi buồn sâu thẳm.

“Giờ ta hiểu vì sao Ma Ảnh phản thiên. Không phải vì quyền lực, mà vì muốn thay đổi định mệnh của linh hồn người hắn yêu… là ngươi.”

Cả hai im lặng bước tiếp lên núi. Con đường quanh co, sương mù đặc quánh, từng bóng người ảo hiện trong sương — những tu sĩ chết từ ngàn năm trước. Tiếng tụng kinh vọng lại:

“Sinh là tử, tử là sinh. Huyết Ảnh bất diệt.”

Diêu Sương khẽ nói:

“Đó là kinh pháp của Huyết Ảnh Tiên Môn. Người hành khất kia không phải người sống. Hắn chính là Linh Sứ – đệ tử đời đầu, trấn giữ cầu để chọn kẻ xứng đáng kế thừa đạo.”

“Ta đã vượt qua, vậy tức là ta được chọn?”

“Phải. Nhưng cũng có nghĩa là ngươi đã bước một chân vào con đường không thể quay lại.”

Khi lên đến giữa sườn núi, trời đổ mưa máu. Hàng ngàn đom đóm đỏ bay quanh họ, ánh sáng lập lòe như hồn ma. Phía xa, một ngôi chùa cổ đổ nát hiện ra – cổng treo bảng gỗ mục nát, vẫn còn đọc được ba chữ: Linh Hồn Tự.

Trong sân chùa, một ông lão ngồi xếp bằng dưới tượng Phật vỡ. Áo ông lam tro, tóc bạc, mắt khép hờ. Khi hai người tiến vào, ông mở mắt — ánh nhìn sắc như gươm.

“Các ngươi là kẻ đến cầu đạo hay cầu chết?”

“Chúng ta tìm Thiên Linh Lão Nhân.” – Diêu Sương cúi đầu.

“Chính là ta.”

Lâm Vân bước lên một bước.

“Xin tiền bối cứu ta khỏi Ma Ảnh trong người.”

Ông lão bật cười:

“Cứu? Ha ha… chẳng ai cứu được ngươi cả. Vì Ma Ảnh không ở trong ngươi — ngươi chính là Ma Ảnh.”

Câu nói vang lên như tiếng sấm. Diêu Sương tròn mắt:

“Không thể nào! Hắn chỉ là hậu thân, đâu thể là bản thể!”

“Các ngươi đều sai. Huyết Ảnh Chân Pháp là Phản Sinh chi thuật. Khi Ma Ảnh chết, hắn không tái sinh như phàm nhân. Hắn phân linh hồn mình thành hai: một phần hận, một phần thương. Hận thành Ma Ảnh, thương hóa Lâm Vân. Giờ hai phần ấy đang dung hợp. Ngươi nghĩ ngăn được sao?”

Ông lão đứng dậy, phất tay. Không gian quanh họ rung chuyển. Hàng trăm hồn ảnh hiện ra, tất cả đều mang khuôn mặt Lâm Vân.

“Muốn tồn tại, ngươi phải chọn: hoặc để Ma Ảnh hoàn toàn chiếm ngươi, hoặc tự tay diệt linh hồn hắn. Không có con đường thứ ba.”

“Nếu ta diệt hắn, ta cũng sẽ chết?” – Lâm Vân hỏi.

“Phải.”

“Vậy ta chọn cách thứ ba – sống cùng hắn, nhưng ta là người điều khiển.”

Thiên Linh Lão Nhân cười khẽ:

“Ngươi gan hơn ta tưởng. Nhưng hãy nhớ, khi ngươi chọn dung hợp, đạo và ma sẽ không còn phân biệt. Lúc đó, Thiên Đạo sẽ coi ngươi là phản đồ. Cả tiên giới sẽ săn đuổi ngươi.”

Lâm Vân siết chuôi kiếm, máu từ lòng bàn tay chảy xuống đất.

“Nếu cả tiên giới đều sai, thì ta sẽ sửa lại nó.”

Mưa vẫn rơi. Thiên Linh Lão Nhân nhìn hắn hồi lâu rồi gật đầu, phất tay, đặt giữa lòng bàn tay hắn một viên hắc ngọc phát sáng.

“Đây là Huyết Tâm Châu – kết tinh linh hồn cuối cùng của Ma Ảnh. Ngươi muốn khống chế hắn, phải nuốt nó. Nhưng nếu tâm không vững, ngươi sẽ bị hắn nuốt ngược lại.”

“Ta chấp nhận.”

Lâm Vân nuốt viên ngọc. Trong giây lát, cơ thể hắn run bần bật, máu dâng lên cổ họng, hai mắt chuyển đỏ. Từ ngực, ấn huyết bắt đầu tỏa sáng, lan khắp người. Tiếng gào của hàng ngàn linh hồn vang dậy.

Diêu Sương hét:

“Dừng lại! Hắn chưa đủ mạnh!”

Nhưng đã muộn. Lâm Vân ngã gục, máu từ miệng phun ra, hòa lẫn nước mưa. Trên trời, trăng đỏ dần mọc, soi xuống hình hắn đang co giật trong bùn đất.

Thiên Linh Lão Nhân nhìn trăng, khẽ lẩm bẩm:

“Phản Sinh đã bắt đầu. Huyết Ảnh… sắp trở lại thật rồi.”

Kết thúc chương 3 – Người hành khất trên cầu đá.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×