Mưa máu rơi suốt ba ngày ba đêm.
Trên đỉnh Linh Sơn, ánh trăng đỏ bị nuốt trọn bởi tầng mây đen cuồn cuộn. Trong sân chùa Linh Hồn Tự, Lâm Vân nằm bất động giữa vòng trận pháp, máu loang ra hình đồ đằng hình hoa sen lửa, từng cánh hoa cháy lên bằng linh hồn chính hắn.
Diêu Sương quỳ bên cạnh, hai tay kết ấn, niệm chú không ngừng.
Thiên Linh Lão Nhân khoanh tay đứng ngoài, ánh mắt bình thản như nhìn thấy điều tất yếu:
“Ngươi không thể ngăn được đâu, nữ nhân.”
“Nếu ta không ngăn, hắn sẽ chết!”
“Không. Hắn không chết… chỉ không còn là người mà thôi.”
Lời nói ấy như lưỡi dao cắt sâu vào tim nàng.
Từng luồng khí đen thoát ra từ người Lâm Vân, quấn quanh cơ thể hắn như những con rắn sống, rồi ngấm ngược vào da thịt, để lại những vết ấn đỏ rực. Mỗi lần ấn phát sáng, mặt đất lại rung chuyển, tượng Phật trong chùa nứt toác, miệng tượng bật máu đen.
Bỗng nhiên — Lâm Vân bật dậy.
Tiếng rống vang lên, không phải tiếng người, mà là hàng ngàn linh hồn hợp lại. Đôi mắt hắn mở ra: một bên đen sâu như vực, một bên đỏ cháy như than. Trên trán hiện ra dấu ấn xoắn kép – Huyết Luân. Mái tóc đen chuyển sang đỏ sậm, làn da sáng lên như ngọc.
Trong khoảnh khắc, hắn trông vừa như tiên nhân, vừa như ác quỷ.
Diêu Sương bước lại gần, bàn tay run run chạm vào má hắn:
“Lâm Vân…”
Hắn quay đầu, ánh nhìn rực lửa, nhưng giọng nói lại trầm, chậm, vừa của hắn, vừa của Ma Ảnh:
“Ta nhớ ngươi… Diêu Sương.”
Nàng sững lại. Giọng nói ấy — là của Ma Ảnh, người mà nàng từng giết ngàn năm trước.
“Không… ngươi là Lâm Vân, không phải hắn!”
“Ta là cả hai. Ta là kẻ bị phản bội và kẻ đang được cứu. Hai linh hồn, cùng một thân xác.”
Hắn đứng dậy, máu nhỏ xuống đất thành từng giọt sáng. Huyết Ảnh Kiếm tự động rời khỏi vỏ, bay lên không trung, lơ lửng trước mặt hắn. Ánh kiếm như hòa vào mây, lưỡi kiếm vốn đã nứt vỡ giờ lại sáng rực, biến hình — thân kiếm mảnh như sương, chuôi khắc thêm một dòng chữ mới:
“Ngọc kiếm – Ma Ảnh.”
Thiên Linh Lão Nhân nhìn cảnh ấy, khẽ thở dài:
“Ngọc kiếm Ma Ảnh, truyền thừa của tông chủ đời đầu. Nó chỉ xuất hiện khi huyết – linh – tâm hợp nhất. Từ nay, hắn không còn thuộc về nhân gian nữa.”
Bên trong tâm trí Lâm Vân, một thế giới khác mở ra.
Hắn thấy mình đứng giữa một dòng sông ngọc đỏ. Trên mặt nước là vô số hình ảnh quá khứ: Ma Ảnh tu luyện, chém tiên, phản đạo, đốt thiên cung, rồi cuối cùng bị Diêu Sương đâm xuyên tim.
Mỗi hình ảnh như lưỡi dao đâm ngược vào trí óc hắn.
“Ngươi thấy rồi đó, Diêu Sương chưa từng tin ta.” – giọng Ma Ảnh vang lên, sâu và lạnh.
“Nhưng ngươi từng muốn hủy cả thiên giới.”
“Ta chỉ muốn giải thoát linh hồn. Chỉ là họ không chấp nhận chân lý đó.”
Bóng Ma Ảnh bước ra khỏi hư không, hình dạng giống hệt hắn, chỉ khác mái tóc đỏ rực như máu. Hắn mỉm cười:
“Giờ ngươi đã mạnh. Ngươi có thể thống nhất chúng ta, hoặc giết ta. Chọn đi.”
“Nếu ta chọn dung hợp, ta vẫn giữ được bản thân?”
“Nếu tâm ngươi vững. Nhưng nếu yếu, ta sẽ là kẻ điều khiển.”
Lâm Vân siết chặt chuôi kiếm.
“Ta không muốn giết ngươi. Vì ngươi chính là ta. Nhưng ta cũng sẽ không để ngươi giết người vô tội.”
“Ngươi không thể quyết định điều đó. Khi huyết nguyệt mọc, ngươi sẽ hiểu đạo lý: Sống và chết chỉ là hai mặt của cùng một đồng tiền.”
Hắn chém xuống. Kiếm xuyên qua hư không, ánh sáng đỏ nuốt trọn bóng Ma Ảnh. Khi mở mắt, hắn đã đứng trong chùa, ngọc kiếm vẫn nằm trong tay. Máu khô trên thân kiếm biến thành lớp vảy sáng.
“Hắn… đã im.” – Lâm Vân nói, giọng trầm.
Thiên Linh Lão Nhân bước tới, đặt tay lên vai hắn.
“Không. Hắn chỉ ngủ. Một ngày nào đó, hắn sẽ tỉnh – khi ngươi cần sức mạnh đó nhất.”
Ba ngày sau, trời quang mây tạnh.
Trên Linh Sơn, Diêu Sương đang luyện chú trấn ma, còn Lâm Vân ngồi trên vách đá, nhìn xuống thung lũng. Từ xa, có một đoàn người cưỡi linh thú bay qua – tu sĩ của Thiên Cung. Ánh sáng tiên khí bao trùm họ, đẹp đến lạnh lẽo.
“Họ đến vì ngươi.” – Thiên Linh Lão Nhân nói.
“Ta đoán vậy. Huyết Ảnh Chân Khí vừa bộc phát, bọn họ chắc chắn đã cảm ứng được.”
“Ngươi định làm gì?”
“Không trốn. Ta sẽ hỏi họ, vì sao gọi ta là tà.”
Khi đoàn tiên nhân đáp xuống sân chùa, mặt đất rung chuyển. Đứng đầu là một nữ tiên áo trắng, dáng người uy nghi, mắt sáng như ánh trăng. Nàng nhìn Lâm Vân, giọng trong trẻo nhưng lạnh như băng:
“Ngươi là hậu thân của Ma Ảnh?”
“Phải.”
“Vậy ngươi mang tội phản đạo, nghịch thiên, phải chịu diệt trừ.”
Lâm Vân không rút kiếm, chỉ cười nhạt:
“Phản đạo? Hắn chỉ muốn cứu linh hồn người hắn yêu. Các ngươi gọi đó là tội sao?”
“Tình cảm phàm trần không đáng để phá đạo.” – nàng đáp dứt khoát.
“Nếu đạo không dung nổi tình, đạo ấy đáng bị phá.”
Nói xong, hắn phất tay.
Không khí xung quanh bỗng nổ tung, cuồng phong nổi dậy. Một luồng khí đen từ ngọc kiếm phóng ra, cuộn tròn quanh hắn như rồng máu.
Các tu sĩ hét lên, cùng nhau kết trận Thập Tự Phong Thiên, tạo thành vòng sáng trắng bao vây hắn.
Trận chiến nổ ra.
Mỗi đường kiếm của Lâm Vân kéo theo hàng ngàn linh hồn đỏ rực, chém tan từng đợt ánh sáng tiên khí. Tiếng nổ vọng khắp sơn cốc, mây trên trời bị xé rách. Diêu Sương chạy đến, hét lên:
“Dừng lại! Họ không hiểu!”
“Họ không cần hiểu! Họ chỉ biết giết!” – hắn rống lên, đôi mắt đỏ rực.
Một luồng sáng trắng đánh trúng ngực hắn. Máu phun ra, nhưng hắn vẫn đứng vững, ngọc kiếm cắm xuống đất, vẽ một đường máu.
“Nếu đây là tiên đạo của các ngươi… thì ta sẽ phá nó.”
Hắn bước lên, ngọc kiếm phát sáng – một kiếm chém đôi bầu trời.
Ánh sáng đỏ cuốn cả Linh Sơn vào lửa máu. Tiên nhân bị hất văng, trận pháp tan rã. Trong chớp mắt, cả khu vực bị tách khỏi không gian, chỉ còn tiếng gió hú như vạn linh khóc than.
Khi ánh sáng tắt, chỉ còn Lâm Vân quỳ giữa đống đổ nát, Diêu Sương ôm lấy hắn.
“Ngươi... đã giết họ...”
“Ta không muốn... nhưng Ma Ảnh trong ta... muốn sống.”
Hắn nhìn bàn tay mình — đỏ rực, dính đầy máu. Mỗi giọt rơi xuống đất đều hóa thành hoa sen đen.
Thiên Linh Lão Nhân đứng xa, nhìn cảnh ấy, khẽ nói:
“Đạo và ma, cuối cùng cũng hòa làm một. Từ đây, tiên giới sẽ coi hắn là họa.”
Đêm ấy, Linh Sơn bị bao phủ trong sương máu.
Diêu Sương quỳ trước tượng Phật gãy, lặng lẽ khóc.
“Ngươi biết không, Lâm Vân… ta từng tin rằng tiên giới đúng. Nhưng hôm nay, ta thấy… chính đạo lại là tàn nhẫn nhất.”
Lâm Vân nhìn nàng, ánh mắt dịu đi:
“Nếu đạo khiến người ta phải mất nhân tâm, thì ta thà chọn ma. Vì ma ít nhất còn biết yêu.”
Nói rồi, hắn quay đi, ngọc kiếm trên lưng phát sáng, phản chiếu trăng máu.
Bóng hắn khuất dần vào màn đêm, chỉ còn tiếng Thiên Linh Lão Nhân vọng lại:
“Ngươi đã đi con đường không còn lối về. Khi huyết nguyệt mọc lần thứ hai, cả tam giới sẽ biết đến cái tên Lâm Vân – Huyết Ảnh Chân Nhân.”
Từ xa, ở tận tầng trời cao, Thiên Cung bừng sáng. Một giọng nói vang vọng khắp không gian:
“Kẻ phản đạo Huyết Ảnh đã thức tỉnh. Hạ lệnh toàn tiên giới truy diệt!”
Và từ khoảnh khắc đó, số phận của tam giới bắt đầu rung chuyển.