huyết ảnh tiên môn

Chương 5: Thiên Cơ Các


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bầu trời phía đông rực lửa.

Sau trận đại chiến ở Linh Sơn, Linh khí trong thiên giới rối loạn, mây máu phủ kín chín tầng trời. Từ những vết nứt không gian, ánh sáng trắng trút xuống như mưa – đó là Thần lôi trừng phạt, dấu hiệu cho việc tiên giới đã chính thức phong tỏa cả vùng.

Giữa biển sương đỏ, một luồng sáng đen lướt đi như bóng chim đêm.

Đó là Lâm Vân – áo rách, kiếm ngọc trên lưng, ánh mắt nửa người nửa ma. Phía sau hắn, Diêu Sương dìu bước, khuôn mặt tái nhợt, vẫn chưa phục hồi linh lực sau trận Linh Sơn.

“Họ sẽ không dừng lại.” – nàng nói khẽ, nhìn lên trời.

“Càng truy, ta càng muốn biết họ đang sợ điều gì.”

“Họ sợ ngươi… biết sự thật.”

🌕 1. Hành trình đến Thiên Cơ Các

Cả hai đi suốt bảy ngày bảy đêm qua vùng đất bị phong ấn. Không khí nơi đây đặc quánh, linh khí như chết. Cây cối khô héo, chim thú hóa tro.

Đến ngày thứ tám, họ đứng trước một dãy núi bạc cao vút, mây trắng bao quanh, trên đỉnh lấp ló bóng tòa lâu các khổng lồ – Thiên Cơ Các, nơi được gọi là “Trí Hải của tiên giới”, nơi mọi chân lý được cất giữ.

Nhưng từ hàng ngàn năm nay, không ai dám bước vào.

Tương truyền, Thiên Cơ Các không do người dựng nên, mà là một mảnh ý thức của Thiên Đạo hóa thành, tự sinh tự diệt. Ai mang tâm tà tiến vào, sẽ bị chính trí tuệ nuốt sống.

Lâm Vân đứng trước cổng, ánh mắt trầm lại.

“Ngươi từng đến đây?” – Diêu Sương hỏi.

“Có lẽ… trong ký ức của Ma Ảnh. Ta thấy hình ảnh nơi này trong giấc mơ.”

“Nếu ký ức hắn tỉnh dậy, ngươi có chắc mình còn là ngươi?”

“Không. Nhưng nếu sợ, ta sẽ mãi không biết mình là ai.”

Hắn đẩy cửa. Cánh cửa không phát ra tiếng, chỉ mở ra trong im lặng. Từ bên trong, một luồng gió lạnh thổi ra – không phải gió thật, mà là hơi thở của tri thức, nặng như đá nghìn năm.

🌑 2. Trí Hải và Bóng Trí Giả

Bên trong Thiên Cơ Các là biển sách bất tận, từng tầng sách nối liền bằng những bậc thang treo lơ lửng trong không trung. Giữa không gian là một hồ nước trong suốt – được gọi là Trí Hải.

Mỗi gợn sóng trên mặt hồ đều phản chiếu hình ảnh khác nhau: có người tu tiên, có chiến tranh, có linh hồn bị giam trong phong ấn.

Một giọng nói vang lên, không rõ nam hay nữ:

“Ngươi đến tìm chân lý, hay đến tìm tội lỗi?”

Lâm Vân ngẩng đầu. Giữa hồ nước, một bóng người trắng xuất hiện, không có khuôn mặt, chỉ là dáng hình mờ.

“Ta đến tìm sự thật về Phản Sinh Chi Đạo.” – hắn đáp.

“Phản Sinh là nghịch lại Thiên Mệnh. Kẻ nào chạm vào, sẽ bị xóa khỏi luân hồi.”

“Nhưng nếu Thiên Mệnh sai thì sao?”

“Thiên Mệnh không bao giờ sai. Chỉ có kẻ yếu mới cho rằng nó sai.”

Lâm Vân cười nhạt:

“Ngươi nói như tiên giới vậy. Nhưng ta đã thấy họ giết hàng vạn sinh linh chỉ để giữ cái gọi là ‘trật tự’. Nếu đó là Thiên Mệnh, ta thà phá nó.”

Bóng trắng im lặng một lúc, rồi nói:

“Ngươi là hậu thân của Ma Ảnh. Trong ngươi có hai đạo: sinh và tử, tiên và ma. Chỉ khi dung hợp cả hai, ngươi mới hiểu ý nghĩa của Phản Sinh.”

“Vậy hãy nói cho ta biết, Phản Sinh là gì!”

“Phản Sinh… là hóa đạo bằng tử sinh, là sống trong cái chết, chết trong sự sống, là đem ý thức vượt khỏi ràng buộc của đạo để chạm đến bản thể của vũ trụ.”

Diêu Sương bước lên, giọng lạnh:

“Nói vòng vo như tiên nhân. Rốt cuộc hắn phải làm gì?”

“Phải chết – một lần nữa.”

Lâm Vân sững lại.

“Chết? Ta đã chết rồi.”

“Không, ngươi mới chỉ phân thân. Linh hồn thật của ngươi vẫn bị giam trong tầng sâu thứ bảy – Huyết Tâm Ngục của Thiên Cung. Nếu không lấy lại, ngươi mãi chỉ là cái bóng.”

🔥 3. Bí mật của Thiên Cung

Lâm Vân siết chuôi kiếm, nhìn xuống mặt hồ Trí Hải. Trong đó, hình ảnh Thiên Cung hiện ra – cung điện vàng lộng lẫy, nhưng phía sau là những lò luyện hồn khổng lồ. Hàng ngàn linh hồn bị xiềng xích, đốt cháy để tạo ra thứ gọi là “Thánh Khí”.

“Đây là… Thiên Cung thật sao?” – hắn hỏi, giọng run.

“Phải. Từ lâu tiên giới đã nuôi dưỡng quyền năng bằng linh hồn của phàm nhân và tu sĩ tử trận. Chính Ma Ảnh ngươi năm xưa phát hiện ra điều này và phản đạo.”

“Và vì thế hắn bị giết…” – Diêu Sương khẽ nói, ánh mắt mờ đi.

“Không, hắn không bị giết. Hắn bị ngươi đâm.”

Giọng nói lạnh lùng vang vọng, rồi hàng trăm hình ảnh hiện ra trong không trung: Diêu Sương – trong hình dáng nữ tiên của ngàn năm trước, tay cầm kiếm, nước mắt rơi khi đâm xuyên tim Ma Ảnh đang cười.

“Ngươi… từng nói chỉ cần giết ta, đạo sẽ trong sạch. Nhưng đạo đã sạch chưa?”

“Đủ rồi!” – Diêu Sương hét, sắc mặt trắng bệch, linh khí tán loạn.

Lâm Vân ôm đầu, hai linh hồn trong hắn bắt đầu giao chiến. Một bên là tiếng Ma Ảnh cười, một bên là tiếng hắn gào. Cả Thiên Cơ Các rung lên. Sách vở bay tứ tán, từng trang hóa thành lửa.

“Lâm Vân! Tỉnh lại!” – Diêu Sương nắm lấy tay hắn.

“Ngươi là ngươi! Đừng để hắn nuốt!”

“Không… ta thấy rồi… tất cả… máu, phản bội, tiên nhân dối trá…”

Ánh sáng từ ngọc kiếm Ma Ảnh bùng nổ. Trong chớp mắt, cả Trí Hải bốc cháy, hồ nước biến thành biển lửa. Bóng trắng kia biến mất, chỉ còn lại một giọng nói cuối cùng vang vọng:

“Muốn lấy lại linh hồn, hãy đến Huyết Tâm Ngục. Nhưng nhớ… mỗi bước tiến gần chân lý, ngươi sẽ mất đi một phần nhân tính.”

⚡ 4. Quyết định và Lời Thề

Khi ánh lửa tắt, Thiên Cơ Các trở lại bình yên.

Lâm Vân ngồi giữa đống tro, tay cầm ngọc kiếm. Mắt hắn sâu thẳm, không còn ánh sáng người phàm.

“Ta biết ta phải đi đâu rồi.”

“Ngươi định tới Thiên Cung sao?” – Diêu Sương hỏi.

“Phải. Đến Huyết Tâm Ngục – nơi họ giam linh hồn của ta, và cả hàng vạn sinh linh khác.”

“Ngươi biết đó là cái bẫy.”

“Ta biết. Nhưng nếu ta không đi, tất cả những gì ta sống lại đều vô nghĩa.”

Diêu Sương im lặng rất lâu. Cuối cùng, nàng nói nhỏ:

“Nếu lần này ngươi không trở lại… ta sẽ đi cùng ngươi.”

Hắn quay sang, khẽ cười.

“Ngươi vẫn chưa tha thứ cho quá khứ?”

“Không cần tha thứ. Ta chỉ muốn cùng ngươi kết thúc mọi thứ, dù là bằng máu.”

🌩️ 5. Thiên Giới Khởi Trừng

Trên cao, mây đỏ dần tụ lại. Từ Thiên Cung, tiếng trống vang lên – “Cửu Trọng Thiên Trừng Giới Lệnh” được ban ra.

Từng cột sáng giáng xuống khắp nhân gian. Các tiên tướng mặc giáp bạc chuẩn bị, linh thú gầm rít, chiến kỳ tung bay.

Ở chính điện Thiên Cung, Thiên Đế ngồi trên ngai, mắt khép hờ, giọng lạnh như sắt:

“Ma Ảnh đã thức tỉnh. Trật tự tam giới không được phép dao động. Hạ lệnh: bắt sống Lâm Vân, giam lại tầng ngục thứ chín. Nếu chống cự – diệt!”

Một nữ tiên quỳ xuống, giọng run:

“Bệ hạ, hắn từng là người… có lẽ còn có thể cứu—”

“Kẻ đã phản sinh, không còn là người.”

Thiên Đế mở mắt. Trong đôi đồng tử không có ánh sáng, chỉ có vô tận hư không.

🩸 6. Trở lại bóng tối

Đêm.

Lâm Vân và Diêu Sương đứng trên vách đá, nhìn xuống biển mây đen cuộn. Phía xa, ánh sét tím chằng chịt – hướng Thiên Cung.

“Nơi đó… chính là khởi đầu và kết thúc của tất cả.” – hắn nói.

“Ngươi không sợ sao?”

“Sợ chứ. Nhưng sợ không thay đổi được gì.”

Hắn rút ngọc kiếm, cắm xuống đất. Từng tia sáng đỏ lan ra, kết thành trận pháp bay quanh. Gió cuộn lên, sương đỏ thổi ngược trời.

“Từ giờ, ta không còn là Lâm Vân, cũng chẳng là Ma Ảnh. Ta chỉ là kẻ đi tìm công bằng cho linh hồn.”

Diêu Sương nhìn hắn rất lâu, rồi cười nhẹ:

“Vậy ta sẽ là kẻ đi tìm ngươi.”

Ánh trăng máu rọi xuống, chiếu lên hai bóng người – một trắng, một đen, hòa vào nhau giữa vực sâu. Phía xa, từng đạo ánh sáng tiên khí đang kéo đến, rực sáng cả bầu trời.

“Thiên giới đã phát hiện ra ta.” – Lâm Vân siết kiếm.

“Ngươi có kế hoạch chưa?”

“Có. Ta sẽ đến Huyết Tâm Ngục trước khi họ kịp phong ấn cửa. Muốn giết ta, họ phải xuống địa ngục.”

Ngọc kiếm Ma Ảnh sáng rực.

Một luồng sáng đỏ cuốn cả hai vào cơn lốc, biến mất trong hư không.

🌘 7. Dư chấn

Khi họ biến mất, cổng Thiên Cơ Các sụp đổ. Những quyển sách cháy thành tro, bay tản ra bốn phương. Trong từng mảnh tro, hiện lên hình ảnh tương lai mờ nhòe:

Một người đứng giữa biển máu, cười giữa hoang tàn;

Một người nữ rơi vào tay Thiên Đế;

Và trăng máu mọc lần thứ hai — huyết mạch của Ma Ảnh sẽ hoàn toàn thức tỉnh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×