Trăng đỏ mọc giữa trời.
Từ khi rời khỏi Thiên Cơ Các, Lâm Vân và Diêu Sương đã băng qua rừng linh quỷ, vượt qua dãy núi tro nơi không còn tiếng chim hót. Mỗi bước chân của họ đều vang lên như tiếng gọi hồn.
Phía trước là vực sâu vô tận — bên kia vực chính là Cổng Huyết Mạch, lối duy nhất dẫn xuống Huyết Tâm Ngục.
Nhưng trước khi đến được đó, phải vượt qua một thứ — Thất Tinh Trận.
Đó là một vùng đất tròn rộng hàng trăm dặm, mặt đất khắc bảy ngôi sao cổ, ánh sáng từ chúng nối với nhau bằng những dải khí màu lam nhạt. Ở giữa là cột trụ đá cao bằng mười người, trên đỉnh cắm bảy cây kiếm ánh bạc, như đang trấn giữ linh hồn của bầu trời.
Gió ở đây không phải gió thật — mà là linh khí xoáy quanh như sóng, gào thét như linh hồn bị xé.
Diêu Sương nhìn lên, khẽ nói:
“Đây là trận phong ấn bảy tầng đạo, do bảy đạo sư của Thiên Cung lập nên. Muốn qua, phải đánh bại từng tầng, hoặc… phá cả trận.”
“Phá được sao?” – Lâm Vân hỏi.
“Nếu là Ma Ảnh xưa kia thì được. Còn ngươi…” – nàng nhìn hắn, đôi mắt phức tạp – “Ngươi chưa hẳn đã là hắn.”
Hắn không đáp, chỉ đặt tay lên ngọc kiếm Ma Ảnh. Ánh sáng đỏ hắt ra từ thân kiếm, run rẩy như đang đáp lại lời thách thức của trời.
“Nếu không phải hắn, ta sẽ trở thành hắn.”
⚔️ 1. Tầng thứ nhất – Huyễn Tâm
Hắn bước vào trận.
Bầu trời lập tức biến sắc. Mặt đất nứt toác, sương lam bốc lên tạo thành những bóng người — hàng trăm bản sao của chính Lâm Vân, ánh mắt vô hồn, tay cầm kiếm giống hệt hắn.
Chúng tiến đến, chém cùng một chiêu, không lệch nửa phân.
Một kiếm đến từ trăm hướng.
Lâm Vân tung người, ngọc kiếm quét thành vòng cung. Máu văng ra, nhưng kỳ lạ thay — những kẻ hắn chém không ngã. Máu đen rơi xuống đất rồi hóa khói, tạo thêm bóng khác.
“Đây là ảo cảnh. Chúng không chết, vì chúng là ‘ta’.” – hắn khẽ nói.
Bên tai vang tiếng Ma Ảnh:
“Muốn qua, phải chém chính mình. Không phải thân, mà là tâm.”
Hắn nhắm mắt. Khi mở ra, thế giới đổi màu.
Không còn hàng trăm bóng người, chỉ còn một — chính hắn, đứng đối diện, ánh mắt bình thản.
“Ngươi muốn gì?” – Lâm Vân hỏi.
“Ta không muốn gì. Ta chỉ là phần người trong ngươi. Nếu ngươi giết ta, ngươi sẽ trở thành Ma Ảnh hoàn toàn.”
“Còn nếu không giết?”
“Ngươi sẽ chết, vì thế giới này không dung hai linh hồn.”
Cả hai cùng rút kiếm.
Ánh kiếm đan nhau, mỗi đường đều mang cả sinh và tử. Cuối cùng, Lâm Vân dừng lại, mũi kiếm đặt trước tim mình.
“Nếu một trong hai phải chết… ta chọn để cả hai sống.”
Hắn đâm mũi kiếm xuyên ngực, máu bắn tung. Tầng trận vỡ nát.
Từ trong máu, bóng người kia tan biến, hòa vào thân hắn.
Bầu trời sáng lại. Diêu Sương đứng bên ngoài, nhìn thấy hắn bước ra, ngực vẫn rướm máu, nhưng ánh mắt đã tĩnh như nước.
“Ngươi đã giết chính mình?”
“Không. Ta dung hòa rồi.”
🌑 2. Tầng thứ hai – Huyết Ảnh
Trận thứ hai mở ra — mặt đất chuyển sang đỏ, không khí nặng nề như trong lòng mộ cổ.
Một giọng nói vang lên, trầm thấp, cổ xưa:
“Ngươi là ai mà dám bước vào máu của ta?”
Lâm Vân ngẩng đầu — giữa không trung là một huyết nhân khổng lồ, toàn thân kết từ máu đặc, đôi mắt sáng như hai mặt trời đỏ.
“Ta là người thừa kế huyết mạch của ngươi – Ma Ảnh.”
“Huyết mạch của ta… chỉ thuộc về một người. Ngươi chưa đủ xứng.”
Cánh tay khổng lồ vung xuống. Đất nổ tung, máu phun trào, hình thành vô số dây xích đỏ quấn quanh người Lâm Vân, siết chặt đến khi da rách, máu phun như suối.
Hắn nghiến răng, ngọc kiếm sáng rực, chém đứt từng sợi xích.
Mỗi lần đứt, máu hắn lại chảy nhiều hơn.
Ma Ảnh trong đầu hắn cười:
“Ngươi yếu quá. Ngươi nghĩ chỉ bằng ý chí là đủ ư?”
“Ta không cần sức mạnh của ngươi!”
“Ngươi cần. Vì ta là sức mạnh của ngươi!”
Tiếng cười hóa thành tiếng gào. Huyết nhân kia chính là linh hồn Ma Ảnh được gọi ra từ trong máu.
Hắn quỳ xuống, tay run rẩy, nhưng không buông kiếm.
“Nếu ta thắng, ta không giết ngươi. Nếu ta thua, ta vẫn sẽ không khuất phục.”
Ngọc kiếm phát sáng. Lần đầu tiên, lưỡi kiếm đổi màu – từ đỏ sang trắng bạc, ánh sáng vừa thuần khiết vừa rợn người.
Huyết nhân hét lớn, thân thể nổ tung, máu hóa thành mưa rơi xuống.
Tầng thứ hai sụp đổ.
Trên vai Lâm Vân, vết thương máu khô, nhưng ấn huyết giữa ngực chuyển sắc – nửa đỏ, nửa trắng. Hắn đã dung nửa phần ma khí vào tiên khí, trở thành thứ không còn thuộc về hai giới.
🪶 3. Tầng thứ ba – Tâm Linh
Diêu Sương định tiến vào giúp, nhưng bức tường linh quang chặn lại.
Bên trong, Lâm Vân bước vào tầng thứ ba – nơi không có đất, không có trời, chỉ có âm thanh. Tiếng người khóc, tiếng cầu cứu, tiếng trẻ con gào, tiếng kiếm va, tiếng lòng hắn.
Cảnh tượng thay đổi – hắn lại thấy chính mình năm mười bảy tuổi, ngồi bên giếng, nhìn xác mẹ nuôi cháy đen.
Một đứa bé khác bước ra từ bóng tối, đôi mắt trống rỗng.
“Ngươi đã quên rồi sao? Chính ngươi đã mở miệng cười khi làng bị thiêu. Ngươi muốn sống, nên ngươi cầu thần. Và thần trả giá bằng máu của họ.”
Lâm Vân lùi lại, giọng nghẹn:
“Không… ta không…”
“Ngươi muốn sống, và ngươi được sống. Nhưng cái giá là cả ngôi làng.”
Đứa bé ấy cười, nụ cười méo mó, rồi biến thành hàng trăm khuôn mặt người làng — người mẹ nuôi, lũ trẻ, cụ già — tất cả tiến đến, miệng rỉ máu:
“Cảm ơn ngươi đã cầu sống thay chúng ta.”
Lâm Vân gào lên, ôm đầu, ngọc kiếm rơi xuống đất.
Tiếng Ma Ảnh vang lên trong tâm:
“Đó là tội nghiệp của ngươi. Nhưng tội không để sám hối, tội để hiểu mình là ai.”
Hắn đứng dậy, nhặt lại kiếm.
“Nếu sống là tội, ta sẽ mang nó suốt đời. Nhưng ta sẽ sống đúng với nó.”
Ánh sáng trắng tỏa ra. Những linh hồn tan biến, thay vào đó là gió nhẹ, thơm mùi sen.
Tầng thứ ba tan biến. Hắn mở mắt — Diêu Sương đang chờ, nụ cười nhẹ thoáng qua môi.
“Ngươi đã khóc.”
“Ngươi cũng vậy.”
🌕 4. Tầng thứ tư – Thiên Hồn
Đây là tầng mạnh nhất trong bảy tầng đầu.
Trước mắt họ là một bầu trời lộn ngược – mặt đất phía trên, trời phía dưới. Ở giữa là bảy đạo sư của Thiên Cung, những người từng phong ấn Ma Ảnh năm xưa.
Họ đứng thành vòng tròn, ánh sáng trắng bao quanh, giọng nói đồng thanh:
“Phản đồ Huyết Ảnh, ngươi lại đến!”
“Không phải hắn – là ta!” – Lâm Vân hét.
“Dù là ai, mang huyết ấn là tội.”
Bảy người giơ tay. Từ trời, bảy đạo tia sáng giáng xuống, hợp thành Thất Tinh Kiếm Trận. Cả không gian xoay tròn, đất trời đảo ngược.
Diêu Sương định xông vào, nhưng trận pháp đẩy nàng ra ngoài.
Trong tâm trận, Lâm Vân bị kẹp giữa luồng sáng trắng như thép. Mỗi tia sáng chạm vào da là một vết cháy.
Ma Ảnh trong đầu gào thét:
“Giết đi! Bọn chúng chính là kẻ đã giết ta!”
“Không… ta không muốn thêm máu!”
“Máu là lời cầu nguyện duy nhất mà thiên giới hiểu!”
Ngọc kiếm bừng sáng, lửa đỏ bốc lên, rồi bất ngờ hóa trắng. Lần đầu tiên, hai màu hòa làm một — kiếm ngọc đỏ trắng, hình như lưỡi trăng.
Hắn gào:
“Nếu thiên giới chỉ có trắng và đen, ta sẽ làm màu thứ ba!”
Kiếm quét ngang, một luồng sáng cắt phăng trận pháp. Bảy đạo sư đồng loạt thét lên, thân thể hóa bụi.
Trận tan, đất rung chuyển.
Lâm Vân quỳ xuống, máu từ miệng trào ra. Diêu Sương lao đến, đỡ hắn.
“Ngươi đã giết họ…” – nàng khẽ nói.
“Không. Ta giải thoát họ. Họ bị giam trong trận, suốt ngàn năm nay.”
“Ngươi đang dần trở thành Ma Ảnh.”
“Có lẽ. Nhưng chỉ khi là Ma Ảnh, ta mới cứu được linh hồn.”
🌘 5. Trăng rơi
Trời chuyển tối.
Trăng đỏ treo cao, rồi bất ngờ rơi xuống, vỡ thành hàng ngàn mảnh sáng.
Từng mảnh hóa thành giọt máu, rơi khắp Thất Tinh Trận. Đất rung lên, mở ra một khe nứt khổng lồ — bên dưới là biển máu xoáy, chính là lối vào Huyết Tâm Ngục.
Gió nổi.
Diêu Sương nhìn xuống vực, sắc mặt tái:
“Ngươi thật sự muốn xuống đó? Một khi vào, sẽ không thể quay lại.”
“Từ lâu, ta đã không có đường quay.” – hắn nói, ánh mắt tĩnh lặng.
Hắn đưa tay ra.
“Nếu ngươi đi cùng ta, có thể sẽ chết.”
“Nếu ngươi chết mà ta còn sống, đó mới là chết thật.”
Nàng nắm tay hắn.
Hai người cùng bước vào ánh sáng đỏ.
Bầu trời phía trên nổ tung, trăng tan, gió hú, mây máu cuộn trào. Cả vùng trời bị nuốt bởi một vệt sáng dài, giống như con rồng máu lao xuống địa ngục.
Ở nơi xa, trên thiên giới, Thiên Đế mở mắt.
“Hắn đã bước vào Huyết Tâm Ngục. Tốt. Để hắn tự diệt.”
Bên cạnh, một nữ tiên rơi lệ khẽ nói:
“Bệ hạ, nếu hắn sống sót…”
“Thì hắn sẽ trở thành thần – và ta sẽ giết hắn bằng tay ta.”