huyết ảnh tiên môn

Chương 7: Ma linh nhập thể


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bóng tối không có hình, cũng không có đáy.

Lâm Vân và Diêu Sương rơi mãi, rơi không ngừng, cho đến khi không còn cảm giác về thân thể. Không có đất, không có trời – chỉ có máu. Một biển máu lặng yên, đặc sệt như linh hồn bị nghiền.

Mỗi giọt máu nơi đây đều chứa một ký ức: tiếng thét, tiếng khóc, lời cầu nguyện.

Đây chính là Huyết Tâm Ngục – tầng sâu nhất của Thiên Cung, nơi giam giữ linh hồn tội nhân, kể cả thần tiên bị phản.

Diêu Sương nắm chặt tay hắn, khẽ run:

“Nơi này… lạnh quá.”

“Không phải lạnh. Là vì ở đây không còn sinh khí. Mọi thứ chỉ còn ý niệm.”

“Ngươi vẫn nghe được ta chứ?”

“Chừng nào ngươi vẫn nắm tay ta, ta còn nghe được.”

Lời nói ấy vừa dứt, biển máu bỗng cuộn trào. Từ giữa trung tâm, một cột sáng đen bốc lên cao, xoắn vào nhau như rồng. Bầu trời đỏ trên đầu nứt ra, lộ ra vô số mắt trống rỗng đang nhìn xuống.

“Kẻ nào dám phá niêm phong Huyết Ngục?” – giọng vang như sấm.

Một bóng người khổng lồ trồi lên từ biển máu – thân thể kết bằng hồn, tóc dài phủ kín vai, ánh mắt đỏ như đuốc. Mỗi bước đi, máu dâng lên hàng chục trượng.

Không cần ai nói, Lâm Vân đã biết đó là Ma Ảnh thật – linh hồn nguyên thủy của hắn ngàn năm trước.

⚔️ 1. Gặp lại bản thể

Ma Ảnh đứng đối diện hắn, miệng mỉm cười như cũ.

“Ngươi cuối cùng cũng đến. Ta tưởng ngươi sẽ chọn chạy trốn mãi.”

“Nếu ta không đến, sẽ chẳng bao giờ hiểu vì sao ta sinh ra.”

“Ngươi sinh ra để tiếp tục ta.”

“Không. Ta sinh ra để kết thúc vòng lặp này.”

Ma Ảnh cười lớn. Tiếng cười vang vọng khiến biển máu dậy sóng.

“Ngươi nói kết thúc? Nhưng ta chính là ngươi! Mỗi hơi thở của ngươi, mỗi giọt máu, đều là ta. Ngươi muốn chối bỏ sao?”

Hắn giơ tay, từ trong lòng bàn tay bay ra vô số sợi máu, quấn quanh người Lâm Vân, cắm sâu vào da thịt. Mỗi sợi máu là một ký ức: hình ảnh hắn cười giữa biển người chết, ánh mắt Diêu Sương đẫm lệ khi đâm hắn.

Lâm Vân quỳ gối, máu trào ra từ mắt, miệng.

“Ngươi đau vì ngươi yếu. Ta từng đau như vậy, cho đến khi nhận ra — muốn giữ được điều mình yêu, phải giết cả thế giới.”

“Giữ ư?” – hắn gào lên – “Ngươi có giữ được không?”

Ma Ảnh im lặng.

Ánh mắt khẽ tối đi, như thể lời nói ấy đã chạm đến điều gì đó bị chôn giấu suốt ngàn năm.

🌑 2. Ma linh thức tỉnh

Từ lòng ngực Ma Ảnh, một luồng sáng đỏ bốc lên – hình một viên cầu tim đang đập, mỗi nhịp khiến không gian run rẩy.

“Đây là linh hồn gốc của ta – Ma Linh. Khi nó nhập vào ngươi, ta và ngươi sẽ là một thể. Khi đó, ngươi sẽ đủ sức hủy Thiên Cung.”

“Nhưng nếu ta từ chối?”

“Thì ngươi sẽ chết, và linh hồn ngươi tan vào biển máu.”

Ma Linh từ từ trôi về phía hắn, ánh sáng đỏ phủ kín không gian. Diêu Sương chạy đến chắn trước mặt, giơ tay niệm chú:

“Phục Tâm Chú – phong ma!”

Ánh sáng lam lóe lên, chặn Ma Linh lại giữa không trung. Nhưng luồng khí từ nó mạnh đến mức cả đất trời run rẩy, lời chú gãy đoạn, nàng bật máu từ miệng.

“Đừng!” – Lâm Vân hét.

“Nếu nó nhập vào ngươi, ngươi sẽ không còn là người!”

“Nếu ta không nhận, tất cả sẽ chết!”

Diêu Sương ngẩng lên, đôi mắt đẫm lệ:

“Ta thà chết cùng ngươi, còn hơn thấy ngươi biến mất như hắn năm xưa.”

Lâm Vân cầm tay nàng, ánh mắt dịu lại giữa biển máu sôi sục.

“Ta sẽ không biến mất. Ta sẽ khiến Ma Ảnh sống, nhưng là một Ma Ảnh có trái tim.”

Hắn bước lên, đón lấy Ma Linh.

Khoảnh khắc Ma Linh chạm ngực, cơ thể hắn co giật dữ dội. Máu trào ra, vẽ thành ký tự cổ chạy khắp người. Từ mắt hắn, hai dòng máu đen đỏ chảy ra, hòa vào nhau.

Tiếng gào vang vọng khắp Huyết Ngục.

Ma Ảnh nhìn hắn, cười.

“Tốt lắm. Hãy nhớ cảm giác này – đau đớn là cánh cửa dẫn đến sức mạnh.”

Cả hai hòa làm một. Biển máu bốc lên như bão.

Bầu trời nổ tung, linh hồn của hàng ngàn tội nhân bay lên, gào khóc rồi tan vào ngọn lửa đen. Trong lửa, một thân ảnh đứng dậy – Lâm Vân, nhưng khác hẳn: tóc dài đỏ rực, mắt sáng hai màu, áo trắng pha máu, khí thế tỏa ra khiến không gian cong vênh.

Diêu Sương nhìn hắn, run rẩy:

“Ngươi… là ai?”

“Ta là ta. Và ta cũng là hắn.”

Giọng nói ấy vừa ấm vừa trầm, như có hai linh hồn cùng tồn tại.

🔥 3. Huyết Ngục khai mở

Khi hắn tỉnh lại, Huyết Tâm Ngục rung chuyển. Từ lòng đất, vô số dây xích vỡ tung. Từng linh hồn trong ngục được giải thoát, bay lên trời, mang theo tiếng ca xưa cũ:

“Huyết Ảnh bất diệt, đạo phản sinh.”

Ma Ảnh trong tâm hắn khẽ nói:

“Ngươi đã thành công. Nhưng đổi lại, ngươi không còn toàn vẹn.”

“Ta không cần toàn vẹn, chỉ cần tự do.”

Từ xa, bảy cột sáng giáng xuống – tiên giới đã phát hiện Huyết Ngục mở.

Thiên quân tràn đến, hàng ngàn tiên sĩ cưỡi linh thú, ánh sáng trắng phủ kín bầu trời.

Diêu Sương lùi lại, linh lực nàng chưa phục hồi, gần như kiệt sức.

Lâm Vân quay sang, chạm nhẹ vai nàng:

“Ở lại sau lưng ta.”

Ánh mắt hắn không còn phẫn nộ, chỉ còn bình thản – thứ bình thản của người đã vượt khỏi sợ hãi.

Hắn giơ kiếm.

Ngọc kiếm Ma Ảnh rực sáng, ánh trắng và đỏ hòa thành tím thẫm. Mỗi đường kiếm hắn vung ra đều kéo theo linh hồn của ngục tù, chém nát cả không gian.

Hàng ngàn tiên sĩ bị thổi bay, ánh sáng họ mang theo tắt lịm như đom đóm rơi.

Trên trời, một bóng người xuất hiện – Thiên Đế.

Ông đứng giữa vầng sáng, áo choàng vàng rực, giọng trầm:

“Ngươi đã trở lại thật.”

“Không, chỉ là ta chưa bao giờ biến mất.” – Lâm Vân đáp.

“Ngươi nghĩ có thể chống lại cả thiên đạo sao?”

“Ta không chống lại. Ta chỉ trả lại những gì ngươi đã cướp.”

Thiên Đế cười khẽ, rút Thần Kiếm Vô Cực, ánh sáng trắng chói lòa.

Hai người nhìn nhau, không còn lời.

Rồi họ lao vào.

⚡ 4. Cuộc đối đầu

Kiếm và kiếm chạm nhau, tạo thành luồng sáng cắt nát cả Huyết Ngục.

Thiên Đế di chuyển nhanh đến mức chỉ còn vệt sáng, mỗi nhát chém mở ra một vết rách không gian.

Nhưng Lâm Vân không né – hắn chặn từng chiêu, phản bằng một cú vung tay. Máu từ cơ thể hắn hóa thành từng sợi xích đỏ, quấn lấy Thần Kiếm.

“Ngươi dùng máu làm đạo?” – Thiên Đế gằn giọng.

“Phải. Máu là đạo của phàm nhân. Ngươi đã quên rồi.”

Thiên Đế tung chưởng, cả không gian nổ tung. Diêu Sương bị hất văng, rơi xuống vực máu.

Lâm Vân nhìn thấy, tim co thắt, Ma Ảnh trong đầu gào lên:

“Giết hắn đi! Nếu không ngươi sẽ mất tất cả!”

“Ta không cần giết. Ta chỉ cần ngăn!”

Hắn bật nhảy, chém một nhát – ngọc kiếm đổi màu, từ đỏ tím chuyển sang bạc tinh khiết. Ánh sáng ấy xuyên qua bóng Thiên Đế, chém vỡ vầng hào quang.

Thiên Đế lùi lại, máu chảy từ môi.

“Ngươi… thật sự dung hợp rồi.”

“Và ngươi… đã quên mất rằng đạo không có chủ.”

🌕 5. Hợp thể và yên lặng

Sau cú chém đó, trời đất nứt toác. Biển máu rút dần, lộ ra đất khô nứt nẻ. Diêu Sương nằm bất động trong lòng hắn, hơi thở yếu ớt.

Hắn ôm nàng, nói khẽ:

“Ngươi đã nói đúng. Ta không thể chọn làm người hay làm ma. Nhưng ta có thể chọn làm chính ta.”

Ma Ảnh trong đầu im lặng, rồi nói lần cuối:

“Vậy thì đi đi. Từ nay, không còn Ma Ảnh, chỉ có Lâm Vân.”

Âm thanh ấy tan vào gió.

Hắn nhìn quanh – Huyết Ngục đang tan chảy. Hàng ngàn linh hồn đã được giải thoát. Ánh sáng dần thay thế máu.

Trên cao, trăng đỏ mờ dần, nhường chỗ cho vầng trăng trắng mới.

Hắn bế Diêu Sương, bước lên con đường máu hóa thành sương. Mỗi bước đi, đất nở hoa, gió mang theo tiếng kinh:

“Huyết Ảnh bất diệt, đạo phục sinh.”

🕯️ 6. Huyết Ảnh hồi sinh

Trên Thiên Cung, Thiên Đế nhìn xuống từ xa.

“Ngươi đã thắng… nhưng ngươi không thể tồn tại giữa trời đất.”

Ông nâng tay, định giáng đòn cuối.

Nhưng ánh sáng trong tay ông tắt dần. Trên trời, vô số linh hồn phàm nhân đang bay về hướng Lâm Vân, tạo thành một dải sáng khổng lồ.

Giọng họ vang vọng:

“Không còn tiên, không còn ma. Chỉ còn người.”

Thiên Đế khựng lại.

Ánh sáng trên trời tan. Một giọt lệ rơi trên khuôn mặt ông — thứ mà ông tưởng đã mất từ nghìn năm.

“Có lẽ… hắn đúng.”

Cả trời đất chìm vào im lặng.

Trong ánh bình minh, Lâm Vân bế Diêu Sương, rời khỏi Huyết Ngục, để lại sau lưng một kỷ nguyên sụp đổ.

Trên tay hắn, ngọc kiếm Ma Ảnh đã nứt – bên trong ẩn ánh sáng mờ, như trái tim đang đập.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×