Biển máu đã biến mất.
Chỉ còn lại một màu xám lạnh bao phủ mặt đất nứt toác. Trên bầu trời, vầng trăng trắng non hiện ra sau vô vàn mây đen. Không khí tĩnh lặng đến lạ, như thế toàn bộ sinh linh đã cùng lúc nín thở.
Lâm Vân bế Diêu Sương đi giữa vùng hoang tàn ấy.
Nàng vẫn chưa tỉnh, hơi thở yếu dần, đôi môi tái lạnh. Hắn đặt nàng nằm xuống bên một phiến đá trắng, dùng linh lực truyền vào ngực. Dòng khí trong người hắn giờ đây không còn thuần tiên cũng chẳng còn thuần ma — nó là sự hòa trộn, sáng bạc pha đỏ, vừa ấm vừa đau rát như lửa.
“Ngươi nghe ta không, Sương?” – hắn khẽ hỏi.
Không đáp.
Chỉ có tiếng gió lạnh luồn qua những khối đá trụi, nghe như tiếng thở của những linh hồn đã chết.
Hắn nhìn quanh — thế giới này không còn là nhân gian, cũng chẳng phải thiên giới. Mặt đất vỡ vụn trôi lơ lửng, từng khối đá bay giữa không trung, lấp ló ánh sáng mờ. Những con chim đen bay ngược dòng gió, lặng lẽ rơi từng chiếc lông xuống đất, hóa thành tro.
“Ngươi đã bước qua ranh giới rồi.”
Giọng nói ấy vang lên từ phía sau.
Lâm Vân quay lại. Một bóng người đứng giữa hư không — áo choàng trắng, tóc xõa dài, khuôn mặt không rõ nam nữ, đôi mắt không có đồng tử. Đó không phải tiên, không phải ma, mà là Hư Linh, linh thể của Thiên Đạo, tồn tại chỉ để quan sát, không can thiệp.
“Ngươi là ai?”
“Ta là Ngục Giới – ý thức phản chiếu của thế gian sau khi ngươi phá phong ấn Huyết Ngục.”
“Phản chiếu?”
“Phải. Khi ngươi phá ngục, ranh giới sinh tử bị xóa. Thế giới giờ đây là tấm gương phản lại ngươi. Mọi sinh linh chết đều chưa thật chết, mọi kẻ sống đều không thật sống.”
Lâm Vân nhìn lên bầu trời, thấy trong mây đen có hàng ngàn bóng người đang trôi — những linh hồn không tìm được đường đi, rên rỉ khẽ như gió.
“Ta đã khiến thế giới này… thành ngục sao?”
“Ngươi đã giải thoát, nhưng giải thoát đôi khi chính là trừng phạt. Không có ranh giới, sẽ không có trật tự. Không trật tự, mọi linh hồn sẽ lạc mãi trong vòng lặp.”
Hắn lặng người, mắt cụp xuống nhìn Diêu Sương.
“Vậy ta phải làm gì để khôi phục?”
“Không thể khôi phục. Chỉ có thể dung hợp.”
“Dung hợp?”
“Hợp nhất sinh và tử. Nghĩa là ngươi phải trở thành trung tâm của vòng luân hồi mới.”
Lâm Vân nắm chặt chuôi kiếm.
“Ngươi muốn ta làm thần?”
“Không. Thần không tồn tại nữa. Chỉ còn kẻ giữ cân bằng – Ngục Chủ.”
⚡ 1. Tội lỗi của kẻ cứu thế
Gió nổi.
Từ xa, từng đoàn linh hồn hiện lên, lững lờ tiến lại, hàng ngàn khuôn mặt vô cảm. Có tiên nhân, có ma tướng, có người phàm. Tất cả đều đồng thanh gọi tên hắn:
“Lâm Vân…
Ma Ảnh…
Cứu chúng ta…”
Tiếng kêu hòa làm một cơn bão âm thanh. Hắn nhắm mắt, tim đập mạnh đến đau. Mỗi linh hồn đến gần, lại dính vào cơ thể hắn, hòa tan như khói. Càng lúc càng nhiều.
“Ngươi đang hấp thu họ.” – Hư Linh nói – “Ngươi đang trở thành trung tâm của ngục giới.”
“Ta không muốn.”
“Ngươi không có lựa chọn. Huyết Ảnh Chân Kinh chính là pháp luân hồi bằng máu.”
Ánh sáng đỏ bùng lên từ ngực hắn, lan khắp mặt đất.
Những linh hồn bị hút vào, vẽ thành những vòng sáng xoay quanh người hắn. Mỗi vòng xoáy lại phát ra tiếng khóc, tiếng cười, tiếng kinh kệ xen lẫn nhau.
Cơ thể hắn run lên dữ dội, máu rỉ ra từ mọi vết thương.
“Nếu ta không làm, thế giới sẽ tan?”
“Phải.”
“Nếu ta làm, ta sẽ không còn là người?”
“Cũng đúng.”
Hắn mỉm cười — nụ cười khô cứng và bình thản.
“Thế thì tốt. Con người đã chết từ lâu rồi.”
🌑 2. Linh hồn Diêu Sương
Giữa lúc ấy, một bàn tay khẽ chạm vai hắn.
Diêu Sương mở mắt, đôi đồng tử trong veo, ánh nhìn yên tĩnh đến khác lạ. Nàng không còn mang khí tức người sống, mà như hòa vào hư không.
“Ngươi… tỉnh rồi?”
“Không. Ta chỉ mượn chút sức từ ngươi mà tỉnh.”
“Ngươi đang dần tan.” – hắn khẽ nói.
“Ta biết. Nhưng trước khi tan, ta muốn thấy ngươi chọn.”
Hắn im lặng.
Nàng nắm tay hắn, đặt lên ngực mình.
“Nếu ngươi muốn cứu thế giới, hãy nhớ — đạo không ở trời, không ở máu, mà ở tâm ngươi. Đừng để ta, hay Ma Ảnh, hay Thiên Đế dẫn dắt. Hãy để chính ngươi định nghĩa tự do.”
“Ta… sợ khi không còn ngươi, ta sẽ lạc.”
“Vậy hãy nhớ, mỗi khi gió thổi, đó là ta đang đi bên ngươi.”
Nói xong, nàng khẽ mỉm cười.
Thân thể Diêu Sương tỏa ánh sáng, tan dần thành hàng ngàn hạt đỏ bay quanh hắn, hòa vào vòng luân hồi đang xoáy.
Hắn gọi tên nàng, nhưng âm thanh tan trong gió.
🔥 3. Sự lựa chọn
Ánh sáng trong ngục giới ngày càng mạnh. Hư Linh tiến lại, giọng vang trong tâm:
“Thời khắc đã đến. Hãy đặt kiếm xuống, để máu và linh hồn hợp nhất. Ngươi sẽ trở thành kẻ gìn giữ Ngục Giới, dẫn đường cho những linh hồn lạc.”
“Và ta sẽ mất chính mình?”
“Không còn ai giữ được bản thân sau khi nhìn thấu mọi sinh tử.”
Lâm Vân đặt ngọc kiếm Ma Ảnh xuống đất. Kiếm bắt đầu tan, từng mảnh vỡ thành hàng ngàn mảnh sáng.
Máu hắn hòa với ánh sáng ấy, tạo thành dòng chảy lấp lánh.
Trong gió, vang lên giọng Diêu Sương, mơ hồ nhưng dịu dàng:
“Nếu có kiếp sau, ta sẽ lại tìm thấy ngươi.”
Hắn nhắm mắt.
Từ ngực hắn, Huyết Ấn bùng sáng, bắn ra một cột sáng khổng lồ nối trời với đất.
Toàn bộ ngục giới rung chuyển. Các linh hồn quanh hắn tan biến, để lại một khoảng lặng tuyệt đối.
🌕 4. Cánh cửa mới
Khi mở mắt, Lâm Vân thấy mình đứng giữa không gian vô tận.
Không còn đất, không còn trời, chỉ có ánh sáng bạc chảy quanh. Hắn nhìn thấy bên dưới là nhân gian — sông, núi, thành trì, con người. Nhưng tất cả như đang được sinh ra lại từ tro tàn.
Còn trên cao, Thiên Cung đổ nát, ánh sáng của Thần Khí tắt lịm.
Một giọng nói vang lên từ trong chính hắn:
“Ngươi đã trở thành trung tâm của vòng luân hồi mới. Từ nay, mỗi sinh linh chết đi, sẽ đi qua tâm ngươi để tái sinh.”
“Vậy ta là thần sao?”
“Không. Ngươi là kẻ canh giữ. Thần không có trái tim, còn ngươi thì có.”
Hắn cười khẽ.
“Ta chẳng cần danh xưng nào cả. Chỉ cần một thế giới có thể sống đúng nghĩa.”
Hắn giơ tay.
Từ đầu ngón tay hắn, những sợi sáng bay xuống trần gian. Nơi nào ánh sáng chạm tới, sự sống hồi sinh — cây mọc lên từ tro, trẻ con cười giữa đống đổ nát, linh hồn hóa thành bướm bay qua sông.
🩸 5. Kết của khởi đầu
Một ngọn gió nhẹ thổi qua.
Lâm Vân ngẩng lên, nhìn thấy vầng trăng trắng giữa trời, bên cạnh nó là một dải mây đỏ nhạt như vạt áo ai đó. Hắn khẽ nói:
“Sương… nếu có kiếp sau, ta sẽ không là thần, không là ma. Ta sẽ chỉ là người bưng chén trà, chờ ngươi quay về.”
Dưới chân hắn, mặt đất kết lại, tạo thành tấm bia ngọc khắc bảy chữ cổ:
Huyết Ảnh Tiên Môn – Phản Sinh Vô Đạo.
Cánh cửa sau lưng khép lại.
Thế giới bắt đầu vận hành lại lần nữa, như chưa từng có ngục giới, chưa từng có máu, chưa từng có phản đạo.
Nhưng ở tầng sâu nhất của thực tại, trong làn sương đỏ mờ mịt, có tiếng thì thầm vọng lên – trầm và ấm:
“Đạo không cứu người. Người tạo ra đạo.”
Rồi tất cả chìm vào yên lặng.