Dưới ánh bình minh mờ ảo, Phong Linh mở mắt, hơi thở nặng nhọc trong không khí nóng rực của Vực Ma Hỏa. Đêm qua, thất bại ở Hồ Máu và khoảnh khắc nồng cháy đầy đau đớn với Tử Vân khiến cô trằn trọc, lòng rối bời giữa hy vọng và lo âu. Cô vuốt lại áo vải thô sờn rách, buộc tóc đen chặt, ánh mắt kiên nghị nhưng che giấu nỗi sợ về huyết kế. Tử Vân đứng cạnh vách đá, kiếm ma khí lấp lánh dưới ánh sáng yếu ớt, đôi mắt đỏ rực quét qua thung lũng đầy sương. “Chúng ta phải tìm một pháp trận khác,” hắn nói, giọng trầm, mang theo sự quyết tâm xen chút lo lắng. “Hồ Máu không đủ, nhưng có một nơi khác trong đền.” Phong Linh gật đầu, tay nắm dao găm, cảm nhận ký hiệu huyết kế nóng rực, như thể nó đang réo gọi cô đối mặt số phận.
Họ tiến sâu vào Đền Cổ Huyền, nơi vách đá phủ phù văn phát sáng xanh mờ ảo, dẫn đến một căn phòng ngầm. Tử Vân dẫn đường, ma khí tỏa ra như lá chắn, bảo vệ cả hai khỏi những luồng khí lạnh bất thường. Phong Linh bước theo, cảm nhận sức mạnh trong người dâng trào, dao găm sáng rực khi cô chạm vào. Cô hỏi: “Nếu pháp trận này cũng đòi máu, chúng ta làm sao?” Tử Vân liếc cô, ánh mắt phức tạp: “Ta sẽ tìm cách, dù phải trả giá.” Cô cau mày: “Ngươi nói thế, nhưng ta không muốn mất ngươi.” Hắn cười nhạt: “Ngươi lo cho ta, hay lo cho chính mình?” Cô nhìn hắn, tim đập mạnh: “Cả hai.”
Đột nhiên, một luồng yêu hỏa đỏ rực bùng lên từ bóng tối. Hồng Liên xuất hiện, tóc đỏ bay trong gió, mắt xanh lấp lánh ác ý, bên cạnh là một đàn yêu lang với lông đen ánh đỏ. “Tử Vân, ngươi vẫn bám lấy con người này?” cô ta mỉa mai, giọng sắc lạnh. Phong Linh hét: “Ngươi không chia rẽ được chúng ta!” Hồng Liên cười khinh, tung yêu hỏa nhắm vào cô. Tử Vân phản ứng nhanh, kiếm ma khí xé gió, chặn ngọn lửa, khiến vách đá rung chuyển. Phong Linh lao vào, dao găm sáng rực, chém trúng một con yêu lang, khiến nó gục xuống. Huyết kế tăng sức mạnh, giúp cô hạ thêm hai con, nhưng ngực cô đau nhói, khiến cô loạng choạng. Tử Vân triệu hồi ma hỏa, ngọn lửa đen kịt ép Hồng Liên lùi lại. Hắn hét: “Phong Linh, vào phòng ngầm!” Cô chạy theo, nhưng Hồng Liên cười lớn: “Pháp trận sẽ giết cô ta, Tử Vân!”
Trong phòng ngầm, họ tìm thấy một pháp trận cổ, chính giữa là một phiến đá khắc phù văn đỏ. Tử Vân chạm vào, kích hoạt pháp trận, một giọng nói vang lên: “Máu Huyền Nữ và ma thần phải hòa quyện hoàn toàn.” Phong Linh cắt tay, máu nhỏ xuống phiến đá, hòa với máu Tử Vân. Pháp trận sáng rực, nhưng cô ngã xuống, đau đớn vì huyết kế. Tử Vân ôm cô, hét: “Đừng rời ta!” Cô nắm tay hắn: “Ta không bỏ cuộc!” Pháp trận rung chuyển, nhưng không phá được huyết kế, như thiếu một mảnh ghép. Tối, bên ánh lửa, Tử Vân kể: “Huyền Nữ và ma thần thất bại vì thiếu lòng tin. Ta không muốn chúng ta như thế.” Phong Linh nhìn hắn, ánh mắt lấp lánh: “Ta tin ngươi.” Hắn kéo cô vào lòng, môi chạm môi, dẫn đến một khoảnh khắc gần gũi sâu sắc, mãnh liệt nhưng đau đớn. Cô rên khẽ: “Huyết kế đang xé ta!” Tử Vân ôm cô: “Ta sẽ tìm cách.” Dưới ánh trăng, cô quyết tâm tiếp tục, dù biết nguy hiểm đang chờ.