Sương mù buổi sáng vẫn còn dày đặc trên núi Linh Vân, ánh sáng yếu ớt chiếu qua từng tán lá, tạo nên những vệt sáng mờ ảo. Lạc Tinh Vy thức dậy bên tảng đá nơi cô đã nghỉ qua đêm, tay nắm chắc thanh đao. Trận chiến hôm qua và những bài luyện tập cùng Hắc Diệp đã khiến cô mệt rã rời, nhưng trong lòng lại tràn đầy quyết tâm.
Tinh Vy tự nhủ: “Nếu muốn tìm tung tích gia tộc, phải mạnh mẽ, phải nhanh hơn kẻ thù.” Cô không ngờ rằng, chỉ vài bước chân phía trước, những bí mật về gia tộc cô sẽ bắt đầu hé lộ.
Buổi sáng ấy, Hắc Diệp đã chuẩn bị sẵn một bữa ăn nhẹ, ngồi trên tảng đá lớn cạnh Tinh Vy. “Hôm nay, ta dẫn ngươi đến nơi… có thể tìm thấy manh mối về gia tộc ngươi,” hắn nói, giọng trầm, nhưng ánh mắt thoáng vẻ nghiêm trọng.
Tinh Vy lặng đi. “Nơi nào vậy?” cô hỏi, vừa hồi hộp vừa lo lắng.
Hắc Diệp không trả lời ngay, chỉ dẫn cô đi qua những con đường mòn hiểm trở, xuyên qua rừng già, leo lên những vách đá dựng đứng, rồi dừng lại trước một hang động nhỏ ẩn sâu trong núi. Cửa hang cheo leo, rêu phong bám đầy, như lâu lắm chưa có ai đặt chân tới.
“Đây là hang động của Thủy Linh sơn trang cũ,” Hắc Diệp nói. “Nơi này từng là nơi gia tộc ngươi trú ẩn, lưu giữ nhiều bí mật. Nhưng cẩn thận, có những kẻ vẫn tìm kiếm điều này, không muốn người ngoài biết.”
Tinh Vy cảm thấy tim đập mạnh. Cô bước vào hang động, nhìn quanh, những vách đá cũ kỹ, nhiều vết khắc mờ trên đá, nhưng vẫn hiện lên ký hiệu đặc biệt – những dấu ấn chỉ những người thuộc gia tộc cô mới hiểu.
“Đây… là…” cô lẩm nhẩm, đôi mắt rực sáng. Trái tim cô vừa phấn khích vừa run rẩy. Mỗi ký hiệu, mỗi vết khắc là một phần quá khứ bị lãng quên, và giờ đây, cô có thể lần theo dấu vết.
Hắc Diệp đứng bên cạnh, ánh mắt lặng lẽ quan sát. “Ngươi thông minh. Chỉ cần chú ý, sẽ nhận ra điều ẩn giấu.”
Tinh Vy chạm vào một vết khắc trên đá, bất chợt ánh sáng yếu từ trên cao chiếu xuống tảng đá, lộ ra một hòm gỗ cũ kỹ. Cô hít một hơi dài, mở hòm ra, bên trong là những cuốn sách cũ, giấy tờ và một chiếc hộp nhỏ bằng bạc.
“Đây… là gì vậy?” Tinh Vy thốt lên.
Hắc Diệp nhíu mày, giọng trầm: “Những thứ này là di vật của gia tộc ngươi. Chỉ những người thực sự thuộc dòng dõi mới có thể mở ra bí mật bên trong.”
Tinh Vy mở chiếc hộp nhỏ, bên trong là một chiếc nhẫn bạc và một tấm bùa giấy cũ. Khi chạm vào, cô cảm giác một luồng năng lượng kỳ lạ chạy qua cơ thể. “Có… sức mạnh sao?” cô hỏi, mắt mở to.
Hắc Diệp gật đầu: “Đúng. Gia tộc ngươi từng là huyết tộc có sức mạnh đặc biệt. Chiếc nhẫn này… sẽ giúp ngươi kết nối với năng lực ấy. Nhưng phải cẩn thận, sức mạnh càng lớn, nguy hiểm càng nhiều.”
Tinh Vy ngồi sững, trong lòng vừa phấn khích vừa lo lắng. Cô biết rằng, để có thể sống sót và tìm được chân tướng về gia tộc, cô cần học cách kiểm soát sức mạnh này, đồng thời phải mạnh hơn mọi kẻ thù đang rình rập.
Trong lúc Tinh Vy chìm đắm trong những di vật, Hắc Diệp bước tới, giọng trầm: “Ngươi có biết, không chỉ mình ngươi muốn tìm tung tích gia tộc này. Những kẻ ác trong giang hồ đã theo dấu, muốn chiếm đoạt sức mạnh của ngươi.”
Tinh Vy hít một hơi dài, đôi tay siết chặt đao. “Tôi không sợ. Tôi sẽ bảo vệ những gì thuộc về gia tộc mình, dù phải chiến đấu tới cùng.”
Hắc Diệp nhìn cô, ánh mắt thoáng vẻ khen ngợi: “Ngươi mạnh mẽ. Nhưng phải nhớ, sức mạnh không chỉ đến từ võ công, mà còn từ trí tuệ và trái tim. Nếu chỉ dựa vào sức mạnh, ngươi sẽ sớm bị hủy diệt.”
Câu nói của hắn khiến Tinh Vy suy nghĩ. Cô nhận ra rằng, hành trình này không chỉ là tìm tung tích gia tộc, mà còn là quá trình trưởng thành, học cách cân bằng sức mạnh, cảm xúc và trí tuệ.
Ngày hôm sau, Hắc Diệp dẫn cô rời hang động, đi sâu hơn vào núi Linh Vân. Trên đường đi, họ gặp nhiều kẻ lạ, nhưng nhờ kỹ năng mới học, Tinh Vy dần tự tin hơn, phối hợp với Hắc Diệp, xử lý tình huống nhanh gọn.
Một buổi tối, khi trăng non treo trên bầu trời, hai người nghỉ chân bên thác nước. Tinh Vy nhìn dòng nước chảy, ánh trăng phản chiếu lấp lánh trên mặt suối, và bất giác hỏi: “Anh… sao lại giúp tôi? Nếu không phải vì… trách nhiệm hay lợi ích cá nhân, thì là gì?”
Hắc Diệp im lặng một lúc, rồi nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Có những điều… không thể giải thích bằng lời. Ngươi đặc biệt, và ta thấy, cần phải bảo vệ ngươi. Không chỉ vì ngươi, mà còn vì số phận đã sắp đặt.”
Tinh Vy nghe vậy, tim rung động, nhưng vẫn giữ vững quyết tâm: “Dù thế nào, tôi sẽ không phụ thuộc vào ai. Tôi muốn tự mình tìm câu trả lời về gia tộc, về sức mạnh… và về chính mình.”
Hắc Diệp khẽ nhíu mày, nhưng ánh mắt dường như mềm lại một chút. “Tốt. Ta sẽ đứng bên cạnh, nhưng ngươi phải tự bước đi con đường của riêng mình.”
Những ngày tiếp theo, Tinh Vy luyện tập cường độ cao hơn, vừa học võ công vừa học cách khai thác sức mạnh huyết tộc. Hắn xuất hiện thường xuyên, hướng dẫn từng chiêu thức, từng mưu kế. Mỗi lần nhìn Hắc Diệp, cô đều cảm nhận được sự lạnh lùng pha chút quan tâm, khiến cô vừa bối rối vừa an tâm.
Một buổi chiều, khi cả hai đang vượt qua một vực sâu hiểm trở, Tinh Vy trượt chân. Hắc Diệp vội lao tới, dùng một tay đỡ cô, ánh mắt sắc bén nhìn quanh: “Cẩn thận. Nguy hiểm luôn rình rập.”
Tinh Vy thở hổn hển, tim đập mạnh. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra rằng: dù có mạnh mẽ, có sức mạnh huyết tộc, nhưng vẫn cần có người đồng hành, người có thể che chở và hướng dẫn cô trong giang hồ khắc nghiệt này.
Khi màn đêm buông xuống, ánh trăng treo trên đỉnh núi, Tinh Vy ngồi bên Hắc Diệp, đôi mắt nhìn xa xăm. Cô biết rằng hành trình phía trước còn nhiều thử thách, những kẻ thù ẩn nấp trong bóng tối, và những bí mật về gia tộc chưa hoàn toàn lộ diện.
Nhưng cô cũng biết một điều: càng nhiều thử thách, cô càng mạnh mẽ. Càng nhiều bí mật, cô càng khao khát tìm hiểu. Và người đứng bên cạnh, dù lạnh lùng, vẫn là ánh sáng dẫn đường cho cô trong những ngày tháng giông bão này.
Câu chuyện của Lạc Tinh Vy, từ đây, chính thức bước vào giai đoạn mới: sự trưởng thành, sức mạnh huyết tộc, giang hồ nguy hiểm, và tình cảm phức tạp với Hắc Diệp – hắc công tử đầy bí ẩn, người mà số phận đã gắn kết cùng cô một cách khó rời…