Đêm xuống nhanh trên núi Linh Vân, sương mù dày đặc khiến con đường mòn trở nên mờ ảo, những âm thanh của núi rừng trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết: tiếng côn trùng rả rích, tiếng lá xào xạc trong gió, tiếng suối róc rách từ xa vọng lại. Lạc Tinh Vy đứng trên một tảng đá, tay vẫn nắm chắc thanh đao, mắt căng ra quan sát mọi ngóc ngách xung quanh.
Hắc Diệp đứng bên cạnh, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt quét khắp bốn phía. “Ngươi cảm thấy thế nào?” hắn hỏi, giọng trầm nhưng không kém phần nghiêm nghị.
Tinh Vy hít một hơi sâu, giọng nhỏ: “Có gì đó… không ổn. Cảm giác như có người đang theo dõi.”
Hắc Diệp nhíu mày. “Đúng. Ngươi nhạy cảm. Đêm nay sẽ không yên bình. Những kẻ đã tìm dấu vết gia tộc ngươi… đã đến gần.”
Tinh Vy cắn môi, tim đập mạnh. Cô biết rằng, từ khoảnh khắc này, thử thách không chỉ là luyện tập hay khám phá bí mật gia tộc nữa, mà còn là bảo vệ bản thân trước kẻ thù thực sự.
Chưa kịp nói thêm, một tiếng cành cây gãy vang lên phía sau. Hai người đồng loạt quay lại, ánh mắt sắc bén. Trong ánh sáng mờ của trăng non, một nhóm kẻ lạ mặc đồ tối màu, mặt đeo mặt nạ, xuất hiện. Họ tay cầm đao, khí thế hung hãn, dường như đã chuẩn bị từ lâu cho cuộc phục kích này.
Tinh Vy hơi sững, nhưng nhờ những ngày luyện tập cùng Hắc Diệp, cô nhanh chóng ổn định tinh thần. Thanh đao trong tay cô lóe lên ánh sáng bạc, từng cơ bắp căng ra sẵn sàng phản ứng.
Hắc Diệp bước tới, giọng trầm lạnh: “Chúng đông nhưng không mạnh bằng ta. Ngươi đứng sau ta và quan sát. Nhớ, đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
Tinh Vy gật đầu, mắt dõi theo từng bước chân của hắn. Trong lòng vừa căng thẳng vừa tò mò: Hắn mạnh mẽ đến mức khiến cô tin tưởng tuyệt đối, nhưng vẫn muốn tự mình chiến đấu.
Nhóm kẻ lạ lao tới, từng chiêu thức nhanh như chớp. Hắc Diệp ra tay, đao nhanh như gió, đánh bật từng kẻ một, nhưng vẫn để khoảng trống để Tinh Vy quan sát. Cô cố gắng phối hợp, né tránh, và sử dụng những chiêu thức vừa học, mặc dù còn vụng về, nhưng đủ để cản bước kẻ thù.
Một kẻ lạ bất ngờ lao thẳng vào Tinh Vy, đao chém xuống. Cô phản xạ nhanh, né kịp, đồng thời dùng chân đạp mạnh, khiến kẻ đó trượt chân, té xuống đất. Hắc Diệp ngay lập tức lao tới, một đòn đánh khiến kẻ tấn công bay ra xa.
Tinh Vy thở hổn hển, tim đập nhanh, nhưng ánh mắt sáng lên: “Tôi… tôi làm được!”
Hắc Diệp nhìn cô, ánh mắt thoáng vẻ hài lòng, nhưng giọng vẫn lạnh: “Đúng, nhưng chưa đủ. Sức mạnh chưa phải là tất cả. Phải kết hợp trí tuệ và nhạy cảm, nếu không sẽ chết bất cứ lúc nào.”
Tinh Vy gật đầu, cảm giác vừa sợ vừa phấn khích. Cô hiểu rằng đêm nay không chỉ là trận chiến, mà còn là bài học thực tế về giang hồ và võ công.
Những kẻ lạ bị hạ, nhưng từ bóng tối, một bóng người cao lớn khác xuất hiện, dáng vẻ nguy hiểm hơn, khí thế áp đảo. Hắn là kẻ đứng đầu nhóm tấn công, ánh mắt sắc bén, nhìn thẳng Tinh Vy như đã biết rõ cô.
“Đã lâu không gặp, tiểu nữ,” giọng hắn lạnh lùng. “Ta đã nghe về sức mạnh huyết tộc của gia tộc ngươi. Hôm nay, sẽ lấy hết mọi thứ của ngươi.”
Tinh Vy cảm thấy tim như ngừng đập. Cô nhìn Hắc Diệp, đôi mắt cầu cứu. Hắn nhíu mày, giọng trầm: “Ngươi đứng sau ta, và quan sát. Lúc cần thiết, ra tay.”
Trận chiến nổ ra dữ dội hơn. Hắc Diệp đối mặt kẻ đứng đầu, từng chiêu thức uy lực khiến mặt đất rung chuyển. Tinh Vy quan sát, ghi nhớ từng điểm yếu, từng động tác của kẻ thù, đồng thời tìm cơ hội phản công.
Một khoảnh khắc, kẻ đứng đầu bất ngờ lao thẳng vào Tinh Vy, khiến cô lùi lại. Thanh đao run rẩy trong tay, tim đập mạnh. Nhưng ngay lập tức, Hắc Diệp lao tới, đánh bật kẻ thù ra xa, bảo vệ cô. Ánh mắt hắn lướt qua Tinh Vy, như muốn nhắn nhủ: “Ngươi phải tự bảo vệ mình, nhưng ta sẽ luôn ở đây.”
Tinh Vy cảm nhận sự ấm áp từ hắn, tim vừa lo lắng vừa rung động. Cô không còn sợ hãi như trước, mà cảm thấy mạnh mẽ hơn, dám đối mặt với thử thách.
Trận chiến kết thúc, nhóm kẻ lạ bị đánh lui, nhưng bóng dáng kẻ đứng đầu vẫn còn hiện trong mắt Tinh Vy. Hắn không chỉ muốn sức mạnh huyết tộc, mà còn mang theo những âm mưu phức tạp, chắc chắn sẽ trở lại.
Hắc Diệp đưa cô đến một hang động nhỏ để nghỉ ngơi. “Ngươi có thể mệt mỏi, nhưng phải nhớ, giang hồ không chờ ai. Mỗi lần ra tay, là mỗi lần đối mặt nguy hiểm. Sức mạnh chưa đủ, còn phải khôn ngoan.”
Tinh Vy ngồi bên thác nước, tay vẫn run sau trận chiến. Cô thở dài, nhìn ánh trăng phản chiếu trên mặt suối: “Tôi… tôi hiểu rồi. Không chỉ mạnh mẽ, mà còn phải thông minh, phải tinh tường.”
Hắc Diệp ngồi cạnh, ánh mắt lặng lẽ dõi theo cô. “Đúng. Và từ hôm nay, ta sẽ hướng dẫn ngươi từng bước, không chỉ võ công, mà còn cách sử dụng sức mạnh huyết tộc, cách quan sát, và cách chiến đấu tinh thần.”
Tinh Vy nhìn hắn, tim vừa bối rối vừa an tâm. Cô nhận ra rằng Hắc Diệp không chỉ là người bảo vệ, mà còn là người dẫn đường, người giúp cô hiểu bản thân và sức mạnh thật sự của mình.
Trong suốt đêm, họ cùng nhau luyện tập và trao đổi về chiến lược. Tinh Vy học cách kết hợp sức mạnh huyết tộc với võ công, tăng cường tốc độ phản xạ và nhạy bén. Hắc Diệp dạy cô không chỉ đánh đòn, mà còn đọc ý định đối thủ, biết khi nào nên tấn công, khi nào nên rút lui.
Khi bình minh ló dạng, ánh sáng chiếu qua tán lá, hai người đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống thung lũng mờ sương. Tinh Vy cảm giác tim mình rộn rã: không còn là cô bé yếu ớt, mà là một nữ hiệp đang trưởng thành, mạnh mẽ và dám đối mặt với mọi thử thách.
Hắc Diệp nhìn cô, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa mềm mại: “Ngươi sẽ còn phải đối mặt nhiều kẻ mạnh hơn, nhưng ta tin, ngươi có thể vượt qua. Và… từ hôm nay, ta sẽ không rời xa ngươi nữa.”
Tinh Vy cảm thấy tim rung động, nhưng vẫn giữ vững quyết tâm: “Dù có bao nhiêu khó khăn, tôi sẽ tự mình bước đi. Nhưng… cảm ơn anh vì luôn đứng bên cạnh.”
Bóng dáng hai người chìm dần vào ánh sáng ban mai, núi Linh Vân tĩnh lặng, nhưng đêm qua đã chứng kiến một cuộc chiến, một bước trưởng thành và một mối quan hệ dần nảy nở, đầy hứa hẹn cho những thử thách phía trước.
Đêm nguy hiểm trên núi Linh Vân đã qua, nhưng hành trình của Lạc Tinh Vy – cùng Hắc Diệp – chỉ mới bắt đầu.