Trên đỉnh Hoa Sơn, tuyết rơi dày đến mức che lấp cả máu.
Khắp thung lũng, tiếng gươm va chạm, tiếng kêu thảm thiết hòa lẫn với tiếng gió gào. Cờ hiệu của bảy phái chính đạo tung bay trong ánh lửa rực đỏ. Dưới nền đất vấy máu, xác người ngổn ngang, kiếm gãy, áo rách, hoa đào nở loạn giữa khói sương, cánh hoa đỏ như máu, rơi xuống những thân thể đã lạnh cứng.
Linh Thục Cẩn đứng giữa biển người ấy, áo trắng dính máu, tay nắm chặt thanh kiếm trong run rẩy. Mùi máu tanh xộc thẳng lên mũi, ánh mắt nàng đỏ rực. Trước mặt, người mà nàng từng gọi là sư phụ đang chậm rãi bước đến, ánh mắt lạnh lẽo như sắt thép.
“Cẩn nhi,” giọng ông trầm, khàn đặc, “con thật khiến ta thất vọng. Con cấu kết ma giáo, hại chết sư huynh đồng môn, khiến chính đạo điêu linh. Hôm nay, ta đành thay trời hành đạo.”
Linh Thục Cẩn siết chặt chuôi kiếm đến bật máu. “Sư phụ, con chưa từng phản bội sư môn! Người nói con thông đồng với ma đạo, vậy chứng cứ đâu? Ai đã nhìn thấy con làm điều đó?”
Tiếng cười lạnh vang lên giữa đám người. Từ trong hàng đệ tử, một bóng người khoác áo lam bước ra – Tô Dật An, đại sư huynh của nàng, kẻ từng cùng nàng luyện kiếm dưới tán đào sau núi. Ánh mắt hắn giờ đây không còn ôn hòa mà chứa đầy sát ý.
“Chứng cứ?” Hắn giơ tay, trong tay là tấm lệnh bài khắc hình đầu rồng đen – tín vật chỉ có người trong ma giáo mới có. “Vậy cái này là gì? Ta tìm thấy nó trong phòng muội. Chẳng lẽ còn chối?”
Linh Thục Cẩn nhìn tấm lệnh bài, tim nàng co thắt. Nàng nhận ra vật ấy – đúng là từng thấy nó trong tay một kẻ áo đen lúc cứu một tiểu cô nương bên đường vài hôm trước. Nàng giữ lại vì nghi ngờ thân phận hắn, nào ngờ hôm nay lại trở thành tang vật phản nghịch.
“Sư huynh,” nàng nói, giọng run rẩy, “thứ đó không phải của ta. Có người hãm hại!”
Tô Dật An cười lạnh. “Hãm hại? Muội nghĩ ai rảnh rỗi đến mức đi hại một tiểu sư muội vô danh? Chẳng qua muội giả nhân giả nghĩa, muốn che giấu bản chất thật thôi.”
Ánh mắt mọi người dần biến đổi. Những đồng môn từng cùng nàng luyện kiếm, cùng chia sẻ chén rượu bên lửa, giờ đều lùi xa, nhìn nàng bằng ánh mắt như nhìn kẻ phản đồ.
“Đủ rồi,” giọng sư phụ vang lên như lưỡi đao. “Linh Thục Cẩn, ngươi phản bội sư môn, giết đồng đạo, cấu kết ma giáo, tội không thể dung! Hôm nay, ta sẽ lấy máu ngươi rửa nhục cho Hoa Sơn!”
Ông rút kiếm ra, ánh kiếm sáng như tuyết.
Trời bỗng vang tiếng sấm, gió nổi dữ dội. Linh Thục Cẩn lùi lại, từng bước dẫm lên vũng máu. Nàng biết mình nói gì cũng vô ích – tất cả đã là kết cục được sắp đặt. Một thế lực nào đó muốn nàng chết, và sư phụ cùng sư huynh chỉ là những con cờ mù quáng.
Trong cơn tuyệt vọng, nàng ngẩng đầu, nhìn lên trời tuyết. Những cánh hoa đào cuối mùa theo gió bay lượn, rơi trên mái tóc đẫm máu của nàng. Nàng cười, nụ cười đầy bi ai.
“Sư phụ,” nàng nói, “nếu con thực sự phản bội, xin trời tru diệt. Nhưng nếu con vô tội, mong người hãy nhớ lấy hôm nay – chính người đã tự tay đẩy đệ tử mình xuống vực tội.”
Sư phụ gầm lên, vung kiếm. Ánh sáng lạnh lóe lên, chém toạc áo nàng. Linh Thục Cẩn phản kích bản năng, kiếm trong tay nàng múa thành vòng sáng bạc.
Tiếng kiếm va nhau, lửa tóe sáng. Nàng dùng kiếm pháp “Đào Hoa Thất Thức” – tuyệt chiêu từng được chính sư phụ truyền dạy. Mỗi chiêu như cánh hoa bay, nhẹ mà chí tử. Nhưng nàng biết, dù có đánh, nàng cũng chẳng thắng nổi.
Tô Dật An lao đến, kiếm đâm thẳng ngực nàng. Linh Thục Cẩn né kịp, song cánh tay bị rạch một đường dài. Máu nóng phun ra, hòa lẫn tuyết lạnh. Nàng quay người, tung chưởng đánh lùi hắn.
“Muội vẫn còn muốn kháng cự?” hắn cười gằn, “Ta sẽ giúp muội giải thoát!”
Ba thanh kiếm đồng loạt chém tới. Linh Thục Cẩn lùi ra sau, lưng nàng chạm mép vực. Gió từ đáy sâu thổi ngược lên, lạnh buốt như kim đâm.
Phía trước là đệ tử đồng môn, phía sau là vực thẳm. Nàng cắn môi, vị máu tanh tràn đầu lưỡi. Trong khoảnh khắc ấy, hình ảnh năm xưa hiện về – sư phụ từng nói: “Kẻ luyện kiếm, phải có tâm trong như nước, không để oán hận che mờ lý trí.”
Nàng cười, đôi mắt trong veo đến lạ thường giữa khói máu.
“Con không hận người,” nàng nói khẽ, “chỉ hận mình quá ngu.”
Rồi nàng xoay người, giơ kiếm chém đứt dây buộc áo choàng, để áo tung bay như cánh chim. Một cánh hoa đào theo gió rơi xuống. Trong tiếng kêu thất thanh của mọi người, Linh Thục Cẩn buông mình xuống vực sâu.
Gió rít qua tai, lạnh thấu xương. Nàng rơi mãi, rơi mãi, chỉ thấy trời và đất xoay vòng. Những hình ảnh cuối cùng trong mắt nàng là bầu trời đỏ rực và cánh hoa đào nhuộm máu.
“Thì ra... chết cũng có thể đẹp như hoa nở...”
Nàng khẽ nhắm mắt.
Một tia sáng xanh lóe lên dưới vực. Một bóng người áo đen lướt qua như bóng ma, tung tay đón lấy thân thể đang rơi tự do.
Cú va đập mạnh khiến cả hai cùng rơi vào hồ nước bên dưới. Nước lạnh như băng khiến nàng ngất lịm.
Người áo đen ôm nàng trong vòng tay, đưa nàng lên bờ. Hắn ngẩng đầu nhìn vầng trăng đang bị che khuất một nửa bởi mây máu, trong mắt ánh lên tia sáng lạ lùng.
“Thật nực cười,” hắn lẩm bẩm, “người của chính đạo lại rơi vào tay ma tôn.”
Hắn cúi xuống nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng. Dưới ánh trăng, khuôn mặt ấy đẹp đến lạ – như đóa đào cuối cùng trong tuyết, yếu ớt mà không chịu tàn.
“Giữ mạng ngươi lại... xem ra trời muốn ta nợ thêm một người.”
Hắn cởi áo khoác đen, quấn quanh thân thể nàng, rồi bế nàng đi về phía hang động sâu trong núi.
Tuyết vẫn rơi, gió vẫn gào, nhưng trong tiếng gió ấy, tựa hồ có khúc tiêu rất xa vọng lại – khúc nhạc bi ai như khóc cho vạn kiếp sinh linh.
Bên trên đỉnh Hoa Sơn, khi mọi người tưởng nàng đã tan xương trong vực, Tô Dật An đứng lặng nhìn xuống vực sâu, ánh mắt mờ mịt. Trong lòng hắn, thứ gì đó vừa vỡ vụn, nhưng hắn không dám gọi tên.
Sư phụ quay đi, lạnh giọng nói:
“Từ nay, Hoa Sơn không còn đệ tử mang tên Linh Thục Cẩn.”
Cánh hoa cuối cùng rơi xuống, đậu trên lưỡi kiếm của ông. Ánh đỏ của máu phản chiếu trong con ngươi lạnh giá, nhưng chẳng ai thấy được, nơi tận đáy lòng vị sư phụ ấy, cũng đang run rẩy.
Dưới vực, giữa mênh mông tuyết trắng, một ngọn lửa nhỏ dần bùng lên. Người áo đen đặt nàng cạnh đống lửa, lấy từ tay áo một viên thuốc ngọc sáng.
“Ngươi mà chết thì phiền,” hắn lẩm bẩm, “bổn tọa không có hứng chôn người.”
Viên thuốc tan trong miệng nàng, màu sắc xanh lục nhạt lan dần theo mạch máu. Một lúc sau, môi nàng khẽ run, hơi thở yếu ớt dần ổn định.
Hắn nhìn nàng thật lâu, rồi chậm rãi nói:
“Đã từng có một nữ nhân khác... cũng rơi xuống nơi này.”
Gió thổi qua, tắt lửa. Ánh trăng hắt xuống khuôn mặt hắn – đẹp nhưng lạnh lẽo, như tượng đá nghìn năm.
“Tên ngươi là gì?”
Dĩ nhiên nàng không trả lời. Nàng hôn mê, không nghe thấy gì.
Người áo đen mỉm cười nhạt.
“Thôi, ngươi không nói, ta tự đặt. Hoa đào rơi giữa huyết trận... gọi ngươi là Huyết Đào vậy.”
Bên ngoài hang, tuyết ngừng rơi. Một cánh hoa đào lạc giữa gió, rơi xuống vai hắn – trong mùa mà chẳng đáng lẽ còn hoa nào nở.
Hắn ngẩng đầu, nhìn bầu trời xa thẳm.
Ở nơi đó, ánh trăng vẫn đỏ như máu.
Giang hồ bắt đầu thay đổi từ đêm ấy. Một người mất tất cả, một người cứu kẻ lẽ ra nên chết. Và giữa huyết nguyệt cùng hoa đào, một mối duyên nghiệt đã lặng lẽ nảy sinh…