huyết nguyệt hoa đào

Chương 2: Ma Tôn Cứu Người


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lửa trong hang đã sắp tàn. Gió từ khe núi luồn vào, mang theo hơi lạnh thấu xương. Trên phiến đá, nàng vẫn nằm bất động, hơi thở mỏng như tơ. Mái tóc đen phủ lên gương mặt nhợt nhạt, môi khẽ hé, như chỉ cần thêm một luồng gió nữa là sẽ tan biến cùng sương tuyết.

Người áo đen ngồi cách nàng vài bước, tay chống cằm, ánh mắt lạnh nhạt. Trong bóng tối, đôi con ngươi hắn hệt như hàn tinh, phản chiếu ánh lửa chập chờn. Bên hông hắn đeo một thanh kiếm đen tuyền, vỏ khắc hình long xà quấn quanh – đó chính là Huyền U Kiếm, tín vật tượng trưng cho Vô Ngân Ma Tôn, kẻ đứng đầu Ma giáo, người mà toàn bộ giang hồ đều sợ hãi khi nghe danh.

Hắn – Vô Ngân – từ nhỏ đã sống trong giết chóc. Người ta bảo hắn không có tim, chỉ có một khối băng đang dần nứt.

Giờ đây, hắn lại ngồi canh cho một nữ nhân lạ lùng, kẻ rơi từ trên trời xuống như vì sao tàn lụi.

Lúc nãy, khi vớt nàng lên khỏi hồ băng, hắn đã thử xem mạch – khí tức yếu, mạch hỗn loạn, nội thương sâu đến kinh mạch đứt đoạn. Vốn dĩ chẳng nên sống nổi, vậy mà chỉ nhờ viên “Hồi Tâm Linh Dược” trong người hắn, nàng đã giữ lại được hơi thở mong manh.

Hắn nghĩ mãi, chẳng hiểu vì sao bản thân lại phí công như vậy.

Một kẻ không quen biết, một mạng người chẳng liên quan, lại khiến hắn tốn đi linh dược quý hiếm chỉ còn duy nhất một viên.

“Ta điên rồi,” hắn nói khẽ, giọng trầm thấp hòa trong tiếng gió. “Chắc do đêm nay trăng đỏ quá thôi.”

Hắn ngẩng đầu, nhìn lên khoảng trời lấp ló giữa vách đá. Trăng quả thật đỏ rực, như một vệt máu chảy trên bầu trời. Hắn khẽ nheo mắt, trong đầu thoáng qua một cảm giác mơ hồ – hình như đã từng thấy màu máu ấy trong giấc mơ.

Giấc mơ về một người, cũng là nữ nhân, cũng ngã xuống vực trong tay hắn, nhưng khi tỉnh dậy, chỉ còn tro tàn.

Hắn nhắm mắt, thở dài.

Đến canh ba, nàng khẽ động đậy. Một tiếng rên nhẹ vang lên, mơ hồ như hơi thở. Hắn mở mắt, nhìn nàng.

Hàng mi nàng run lên, môi khẽ mấp máy, giọng yếu ớt như tiếng gió.

“Nước… cho ta… nước…”

Vô Ngân khẽ chau mày. Hắn vốn không phải loại người biết săn sóc, nhưng chẳng hiểu sao lúc nghe giọng nói đó, hắn lại đứng dậy. Hắn ra ngoài, hứng ít nước từ thác nhỏ gần hang, đổ vào ống trúc, quay lại, đặt cạnh môi nàng.

Nước lạnh lẽo, nhưng nàng uống từng ngụm nhỏ, rồi thở hắt ra, khẽ mở mắt.

Thứ đầu tiên nàng thấy là khuôn mặt người đàn ông trước mặt.

Ánh lửa hắt lên gò má hắn, chiếu rõ từng đường nét sắc sảo: mày kiếm, mắt hẹp dài, môi mỏng, sống mũi thẳng. Vẻ đẹp ấy không thuộc về người phàm, mà như được gọt giũa từ đá lạnh, xa lạ, cao ngạo, khiến người ta nhìn thôi đã run sợ.

Nàng ngơ ngác, không biết mình đang ở đâu. “Đây… là nơi nào?”

Giọng nói yếu đến mức gần như không nghe rõ.

Hắn đáp nhạt: “U Cốc. Dưới vực Hoa Sơn. Nếu không có ta, ngươi đã thành xương trắng rồi.”

“Ngươi… cứu ta?”

“Ừ.”

Nàng cố gượng ngồi dậy, nhưng cơn đau từ lồng ngực khiến nàng bật ho. Máu tươi rịn ra từ khóe môi. Hắn nhìn, vẫn chẳng động sắc mặt, chỉ đưa cho nàng một mảnh vải đen.

“Lau đi. Đừng làm bẩn đất.”

Nàng nhìn hắn, chớp mắt. Không biết nên cảm ơn hay sợ. Người này cứu nàng, nhưng ánh mắt hắn lạnh quá, tựa hồ nếu nàng nói sai một chữ, hắn cũng có thể giết ngay không do dự.

“Đa tạ ân cứu mạng.” Nàng khẽ cúi đầu, giọng chân thành.

“Không cần cảm ơn,” hắn đáp, “ta chỉ không muốn thấy người chết trong địa phận của mình. Người sống hay chết đều phiền phức.”

Nàng ngẩn người, rồi nở một nụ cười yếu ớt. “Vậy… phiền Ma Tôn rồi.”

Câu nói vô tình khiến hắn khựng lại. Hắn híp mắt, giọng trầm thấp: “Sao ngươi biết ta là ai?”

Nàng giật mình. Đến lúc ấy mới nhận ra bộ áo đen có họa tiết long xà, thanh Huyền U Kiếm bên hông – tất cả đều là biểu tượng của Ma Tôn Vô Ngân. Trong giang hồ, ai nghe danh cũng khiếp sợ.

“Ta… ta đoán bừa.” Nàng vội cúi đầu, giọng run. “Nếu đoán sai, xin tiền bối tha tội.”

Hắn nhìn nàng một lúc, khóe môi nhếch nhẹ, không biết là cười thật hay chỉ là lạnh lùng khinh miệt.

“Đoán cũng đúng. Nhưng ngươi yên tâm, ta không giết kẻ yếu.”

Nàng nghe mà không dám thở mạnh.

Một lát sau, hắn châm thêm củi. Ánh lửa sáng hơn, soi rõ tay áo nàng – rách nát, dính máu. Hắn nhìn, hơi cau mày.

“Bị thương chỗ nào?”

“Không sao… chỉ là vết kiếm ngoài da.”

“Ta không hỏi để nghe ngươi tỏ vẻ mạnh mẽ.”

Giọng hắn lạnh, nhưng trong mắt thoáng chút kiên nhẫn hiếm hoi. Hắn lại gần, cầm cổ tay nàng lên xem. Ngón tay hắn lạnh, mạch nàng yếu.

“Gãy hai đoạn gân tay, nội lực tán loạn. Ngươi luyện kiếm, đúng chứ?”

Nàng gật đầu, cười khẽ: “Từng luyện. Nhưng giờ e rằng cả kiếm cũng cầm không nổi.”

Hắn buông tay, đứng dậy. “Không sao. Ở đây không ai cần ngươi cầm kiếm.”

Hắn xoay người, bước ra ngoài. Tuyết rơi dày, hắn chỉ để lại một bóng đen hòa vào đêm.

Trong hang, nàng nhìn ngọn lửa, lòng mơ hồ. Cái tên “Ma Tôn” nàng đã nghe từ lâu – kẻ đứng đầu Vô Ngân Cung, người được đồn rằng máu hắn lạnh hơn băng, ánh mắt hắn khiến người ta quên thở. Nhiều năm qua, giang hồ kể vô số chuyện về hắn: có kẻ nói hắn từng giết cả tông phái trong một đêm, cũng có người nói hắn ẩn mình luyện công để tìm kiếm “Tâm Kinh Vô Cực”.

Không ai biết thật giả, chỉ biết một điều – hắn là ma, không phải người.

Thế mà giờ đây, kẻ đó lại cứu nàng.

Nàng chạm nhẹ lên ngực, nơi còn cảm giác đau âm ỉ. Trong đầu chợt hiện lên khuôn mặt của sư phụ, của Tô Dật An, của những ánh mắt căm hận khi nàng bị kết tội. Mọi thứ như mũi dao găm vào tim.

Nàng khẽ cười, nhưng nước mắt lại lăn dài.

Bên ngoài, Vô Ngân đứng dưới tán cây, nhìn tuyết bay. Hắn không định ở lại lâu – vốn chỉ muốn chờ nàng tỉnh, sau đó ném cho ít thức ăn rồi đi. Nhưng có điều gì đó khiến hắn do dự.

Từ trong hang, tiếng ho yếu ớt vang ra. Tiếng ho của một người đang cố níu lại sự sống. Hắn nhắm mắt, trong đầu lại hiện lên một gương mặt khác – một nữ nhân đã chết dưới tay hắn nhiều năm trước. Nàng cũng từng ho như thế, rồi gục trong tay hắn, máu thấm đỏ áo.

Từ đó, hắn không bao giờ cứu ai nữa.

Thế mà hôm nay, hắn lại làm trái điều mình từng thề.

Hắn lặng lẽ quay về hang, mang theo một bó củi khô. Nàng giật mình khi thấy hắn trở lại, toan đứng lên cảm tạ, nhưng hắn khoát tay:

“Đừng nói gì. Ăn đi.”

Hắn ném cho nàng túi da nhỏ, bên trong là ít thịt khô và bánh lương khô của ma giáo.

“Đây là của ngươi?”

“Không. Của đệ tử ta.”

Nàng khẽ ngẩng lên, ánh mắt nghi ngờ. “Ma Tôn… cũng có đệ tử?”

Hắn nhìn nàng, ánh mắt sâu như vực. “Ma giáo không chỉ có giết chóc. Có người muốn học đạo sinh tồn, ta dạy. Nhưng kẻ học xong thường chẳng sống lâu.”

Nàng im lặng. Không biết nên nói gì.

Ăn xong, nàng cố đứng lên, cúi đầu cảm tạ:

“Ân cứu mạng này, sau này nếu còn sống, ta nhất định báo đáp.”

Vô Ngân liếc nàng, giọng nhạt: “Không cần. Nếu muốn trả ơn, đừng chết trước mặt ta.”

Hắn nói xong, quay lưng rời đi, để lại tiếng bước chân lẫn vào tiếng gió.

Nàng nhìn theo bóng hắn, khẽ thì thầm: “Ngươi nói lạnh, nhưng rõ ràng… là người tốt.”

Gió thổi qua, thổi tắt ngọn lửa, chỉ còn ánh trăng mờ.

Ba ngày sau, tuyết tan một phần. Nàng đã có thể đi lại. Vô Ngân không hỏi tên, nàng cũng chẳng dám hỏi gì thêm. Họ sống cùng trong hang, một người lặng lẽ luyện công, một người lặng lẽ dưỡng thương.

Mỗi khi đêm xuống, hắn thường ra ngoài, thổi một khúc tiêu lạ lùng. Âm điệu buồn đến rợn người, như tiếng gió hú từ tận sâu trong địa ngục. Nàng nghe, lòng dâng lên cảm giác vừa sợ, vừa thương hại.

Một lần, nàng hỏi: “Khúc tiêu ấy, tên là gì?”

Hắn đáp: “Khúc Hồi Sinh. Ta thổi mỗi khi muốn quên đi người chết.”

“Ngươi có nhiều người cần quên sao?”

Hắn im lặng thật lâu. “Không nhiều. Nhưng mỗi người… đều đáng nhớ.”

Nàng nhìn bóng lưng hắn dưới trăng, thấy cô độc đến lạ. Kẻ mà thiên hạ gọi là Ma Tôn, máu lạnh vô tình, hóa ra cũng có nỗi đau riêng.

Đêm đó, khi nàng thiếp đi, hắn vẫn ngồi bên ngoài hang, tay cầm khúc tiêu. Trong ánh trăng, hắn nhìn về phía nàng, giọng thì thầm như gió:

“Ngươi là ai… mà khiến ta thấy quen đến vậy?”

Không ai trả lời. Chỉ có gió, mang theo mùi hoa đào lạc từ đâu bay đến.

Giữa vực sâu tuyết phủ, hoa đào nở trái mùa, hồng nhạt như vệt máu phai.

Đó là khởi đầu của định mệnh. Một Ma Tôn cứu một kẻ rơi xuống từ trời, không biết rằng, từ khoảnh khắc ấy, vận mệnh của hắn cũng đã đổi hướng – hướng về phía một tình yêu vừa sinh ra đã bị định sẵn là nghiệt duyên.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×