huyết nguyệt hoa đào

Chương 15: Tình Và Thù


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trong U Cốc, tuyết rơi trái mùa. Những bông tuyết nhỏ, lạnh, rơi lên mái đá, tan thành nước. Ánh sáng từ ngọn lửa yếu ớt trong hang chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt của Linh Sương — nàng vẫn chưa tỉnh. Mạch đập yếu, hơi thở mỏng như sợi chỉ.

Tịch Vân ngồi bên cạnh, áo choàng dính máu đã khô, trên vai vẫn còn vết thương rách sâu. Mỗi khi gió thổi qua, vết thương lại rỉ máu, nhưng hắn chẳng buồn băng bó. Cả tâm trí hắn lúc này chỉ đặt trên người đang nằm yên lặng kia.

Ba ngày. Ba đêm.

Nàng vẫn không mở mắt.

Trong suốt ba ngày ấy, hắn hầu như không rời khỏi hang. Hắn từng đối đầu vô số kẻ thù, từng đánh bại vô số cường giả, nhưng chưa từng biết cảm giác bất lực là thế nào — cho đến lúc này.

Hắn khẽ đưa tay lau những giọt sương đọng trên trán nàng, giọng trầm thấp như tự nói với mình:

“Ngươi nói đúng, Linh Sương… Ta ngốc. Ngốc đến mức không biết nên yêu hay nên hận.”

Một cơn gió ùa vào hang, làm ngọn lửa khẽ lay. Ngoài kia, tuyết phủ dày, trắng xóa cả bầu trời. Trong màn tuyết ấy, dường như có một bóng người mờ nhạt xuất hiện.

Tịch Vân lập tức đứng dậy, tay đặt lên chuôi kiếm.

Giọng nói khàn khàn vang lên: “Ngươi vẫn chưa chết, Ma Tôn.”

Từ trong sương, một người khoác áo trắng bước ra, mặt che nửa bằng mặt nạ bạc. Ánh mắt sắc như dao, lộ rõ hận ý.

“Thương Dung.” – Tịch Vân nhận ra, giọng bình tĩnh đến đáng sợ.

“Không ngờ ngươi còn nhớ tên ta.” – Thương Dung cười nhạt. – “Kẻ đã từng bị ngươi đánh gãy xương sống, ngươi quên sao?”

“Ta không giết ngươi vì ngươi từng là người của Chính đạo.”

“Còn giờ thì sao?” – Thương Dung chỉ vào trong hang, nơi Linh Sương nằm – “Ngươi chứa chấp tàn dư của Huyết Liên Thánh Nữ. Ngươi còn tư cách nói hai chữ chính tà ư?”

Tịch Vân không đáp. Gió thổi qua, tóc hắn tung bay, ánh mắt dần trầm xuống.

Thương Dung rút kiếm.

“Ta đến đây để kết thúc tội nghiệt của các ngươi.”

Một luồng linh khí bạo liệt tràn ra, tuyết cuộn thành gió lốc.

Tịch Vân vẫn đứng im.

“Ngươi muốn giết ta, có thể. Nhưng không được chạm đến nàng.”

“Ngươi vẫn còn che chở cho kẻ thù của cả thiên hạ sao?” – giọng Thương Dung vang lên lạnh như thép – “Ngươi biết rõ nàng là ai. Chính nàng, ba trăm năm trước, từng giết vô số người của Chính đạo, từng đốt cả Linh Sơn Tự, từng khiến hàng ngàn sinh linh chết trong biển lửa!”

“Ta biết.” – Tịch Vân khẽ nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi người nằm trong hang. – “Nhưng nàng ấy không còn là Huyết Liên Thánh Nữ nữa.”

“Ngươi tin sao? Tin rằng ác ma có thể hóa người?”

Hắn quay lại, ánh mắt như vực sâu: “Ta tin vì ta nhìn thấy. Khi nàng rơi lệ, khi nàng cười, khi nàng liều mạng che cho ta dưới lưỡi kiếm, ta đã biết — kẻ đó không phải ác ma.”

Thương Dung siết chặt kiếm. “Vậy ngươi điên rồi.”

“Có lẽ.”

Chưa kịp dứt lời, hai người đã lao vào nhau.

Tiếng kiếm chạm nhau vang lên chói tai, hàn khí bắn tung, khiến tuyết tan trong không trung. Tịch Vân không dùng hết sức, nhưng mỗi chiêu của Thương Dung đều mang sát khí thật sự.

“Ngươi bảo vệ nàng, vậy ngươi là kẻ phản đạo.”

“Tùy ngươi gọi sao cũng được.”

Hai bóng người xoay tròn giữa bão tuyết, kiếm khí cắt nát cây cối, tạo thành những vệt sáng bạc. Một đường kiếm bất ngờ cắt trúng vai Tịch Vân, máu phun ra đỏ tươi.

Thương Dung lạnh lùng: “Ngươi không còn nhanh như trước.”

“Ta không muốn giết huynh đệ cũ.”

“Huynh đệ? Ha! Từ khi ngươi cứu yêu nữ đó, ngươi đã không còn tư cách nói chữ ấy nữa!”

Hắn lại lao lên. Lần này, chiêu kiếm nhanh và tàn độc hơn. Tịch Vân gồng người chống đỡ, nhưng vẫn bị đẩy lùi mấy bước. Tuyết đọng tan thành máu trên mặt đất.

Đúng lúc đó, một giọng yếu ớt vang lên từ trong hang:

“Đừng… đánh nữa…”

Cả hai đều sững lại. Linh Sương đã tỉnh.

Nàng cố gượng đứng dậy, thân thể vẫn yếu, nhưng ánh mắt sáng rõ. Tuyết phản chiếu trên gương mặt nàng, trắng đến mức khiến tim người nhìn thắt lại.

“Đừng giết nhau nữa…” – nàng nói khẽ, giọng như tiếng gió. – “Đủ rồi…”

Thương Dung nheo mắt nhìn nàng, hàn khí trong kiếm lại ngưng tụ:

“Ngươi là Huyết Liên Thánh Nữ. Ngươi còn tư cách nói sao?”

“Ta không phải nàng ấy.” – Linh Sương run rẩy – “Ta chỉ là Linh Sương.”

“Ngươi nghĩ lời nói của ngươi có thể xóa tội lỗi hàng trăm mạng người sao?”

“Tội lỗi của Huyết Liên Thánh Nữ, ta không phủ nhận.” – nàng hít sâu, giọng kiên định – “Nhưng ta không còn là nàng ấy. Nếu ngươi muốn trừng phạt, hãy giết ta. Nhưng đừng làm hại Tịch Vân.”

Thương Dung sững lại, ánh mắt lóe lên do dự.

“Nàng… sẵn sàng chết?”

“Ta chỉ muốn kết thúc thù hận.”

Câu nói ấy khiến gió trong rừng ngừng thổi một thoáng.

Tịch Vân bước lên, đứng chắn trước nàng. “Không ai phải chết hết. Chỉ cần ta còn sống, ta sẽ không để ai động đến nàng.”

“Ngươi vẫn cố chấp như xưa.” – Thương Dung khẽ lắc đầu – “Nhưng chính sự cố chấp ấy đã khiến cả Ma giới lẫn Chính đạo đều muốn lấy mạng ngươi.”

“Ta không cần biết.”

Thương Dung thu kiếm, lùi nửa bước. “Ngươi không giết ta, nhưng cũng không thể thoát. Phía Bắc, Thiên Trận Môn đã khởi hành. Họ sẽ đến trong ba ngày tới. Cả ngươi lẫn nàng đều không có đường lui.”

Nói rồi, hắn xoay người, biến mất trong bão tuyết.

Khi chỉ còn hai người, im lặng bao trùm. Linh Sương nhìn theo bóng Thương Dung, giọng nhỏ:

“Ngươi không nên bảo vệ ta nữa. Họ sẽ giết ngươi.”

“Ta không quan tâm.”

“Nhưng ta quan tâm!” – nàng đột ngột quát lên, nước mắt rơi xuống như tuyết tan – “Ta không muốn vì ta mà ngươi bị cả thiên hạ săn đuổi.”

Tịch Vân quay lại, ánh mắt sâu như vực.

“Linh Sương, ta đã giết người. Ta từng là Ma Tôn – kẻ mà thiên hạ đều muốn giết. Thêm một tội, hay một vết máu, có gì khác đâu?”

“Khác chứ…” – nàng nghẹn ngào – “Khác vì lần này ngươi làm vì ta.”

Gió rít qua khe đá, làm ngọn lửa trong hang bập bùng.

Nàng ngồi xuống, tựa vào vách, mệt mỏi. “Ngươi không hiểu đâu… Mỗi khi nhắm mắt, ta lại thấy hình ảnh… những người chết dưới tay Huyết Liên Thánh Nữ. Tiếng la hét, lửa cháy, máu tràn khắp đất. Ta sợ lắm. Ta không biết đó có phải ta không, nhưng… có thứ gì trong ta vẫn cười khi thấy cảnh đó.”

Tịch Vân lặng im.

“Ta từng nghĩ chỉ cần mất trí, ta sẽ được sống như một người khác. Nhưng ký ức không mất đi… nó chỉ ngủ. Giờ thì nó đang thức dậy.”

Nàng nắm chặt tay. “Nếu một ngày ta trở lại như trước, nếu ta giết ngươi… ngươi sẽ làm gì?”

Hắn nhìn nàng, khẽ nói: “Khi ấy, ta sẽ giết chính mình.”

Nàng run lên. “Ngươi… điên rồi sao?”

“Không. Vì ta nợ ngươi – nợ phần con người của ngươi, nợ phần tội lỗi của ta. Ba trăm năm trước, ta từng cùng Chính đạo phong ấn ngươi, nhưng ta không biết họ giết cả những kẻ vô tội đi theo ngươi. Ta từng nghĩ mình làm điều đúng, cho đến khi thấy ánh mắt họ cầu cứu.”

“Ngươi…”

“Ta đã mang món nợ đó suốt ba trăm năm. Giờ gặp lại ngươi, dù trong thân xác khác, ta biết ta không thể quay lưng.”

Linh Sương lặng im rất lâu. Gió ngoài hang thổi mạnh hơn, cuốn theo tiếng hú của núi rừng.

“Ngươi định làm gì?” – nàng hỏi.

“Ta sẽ rời khỏi nơi này, tìm cách giữ phần linh hồn của ngươi lại, tách khỏi Huyết Liên. Có một người… từng biết cách làm.”

“Ai?”

“Tây Miên Tán – cổ nhân sống ở Thiên Đoan Đỉnh. Nhưng để đến đó, phải vượt qua dãy Huyết Lĩnh. Ba ngày nữa, Chính đạo sẽ đến. Chúng ta phải đi trước.”

“Ngươi định đưa ta đi trong tình trạng này sao?”

“Dù có chết trên đường, ta cũng không để họ bắt được ngươi.”

Linh Sương nhìn hắn rất lâu, rồi khẽ nói: “Nếu có kiếp sau… ta không muốn là Thánh Nữ, cũng không muốn là người của Ma đạo. Ta chỉ muốn làm người thường, được nhìn ngươi thổi tiêu giữa sương mờ.”

Tịch Vân khẽ cười, nụ cười buồn đến xót lòng.

“Nếu có kiếp sau, ta sẽ tìm ngươi. Dù nàng là ai.”

Ánh lửa chiếu lên gương mặt họ, hòa với sắc tuyết bên ngoài, tạo nên một bức tranh vừa ấm vừa đau.

Đêm ấy, khi nàng đã ngủ, Tịch Vân bước ra ngoài hang, ngẩng đầu nhìn bầu trời đen thẳm. Ánh huyết nguyệt đã biến mất, chỉ còn trăng nhạt soi xuống lớp tuyết lạnh.

Trong bóng đêm, hắn khẽ nói, như lời thề không ai nghe thấy:

“Nếu tình là xiềng xích, ta nguyện bị giam. Nếu thù là ngọn lửa, ta nguyện cháy cùng nó.”

Tình và thù — giữa hắn và nàng, giữa quá khứ và hiện tại — đã đan vào nhau như sợi tơ định mệnh, không còn đường rút.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×