huyết nguyệt hoa đào

Chương 14: Đêm Huyết Nguyệt


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trăng đêm nay không còn bạc trắng như những đêm trước. Nó đỏ — đỏ như máu, như ngọn lửa đang âm ỉ cháy trên bầu trời. Ánh sáng huyết nguyệt rơi xuống rừng, nhuộm cả đất trời một màu u tịch.

Tịch Vân và Linh Sương đã đi suốt ba ngày không nghỉ. Từ khi rời chỗ thích khách phục kích, cả hai chỉ dừng lại những lúc ngắn ngủi để ăn và dưỡng sức. Con đường hướng đông càng đi càng lạnh, gió thổi qua mang theo hơi kim loại, nặng và ngột ngạt.

Tịch Vân dừng lại trên triền đá cao, nhìn xuống thung lũng. Phía xa là bóng tháp cổ – tòa tháp mà hắn nhắc đến từ lâu. Tòa tháp nằm giữa sương, tựa như xương sống của đất, cao vút đến tận mây, quanh nó là vô số bia đá đổ nát, ghi những ký hiệu cổ xưa.

“Đó là nơi ngươi tìm?” – Linh Sương hỏi.

Hắn gật đầu. “Nơi này từng là pháp trận phong ấn. Sư phụ ta nói, chỉ khi huyết nguyệt xuất hiện, phong ấn mới hé mở.”

“Huyết nguyệt?” – nàng khẽ nhìn lên trời. Ánh trăng đỏ phản chiếu trong mắt, khiến đôi con ngươi nàng như cũng rực cháy. “Là như đêm nay sao?”

“Phải. Có lẽ ông trời đã chọn đúng lúc.”

Nói rồi, hắn bước xuống triền núi, đi thẳng đến tháp.

Càng đến gần, hơi lạnh càng dày. Gió gào quanh tháp cổ, phát ra tiếng hú rợn người. Bia đá nằm la liệt, chữ cổ mờ dần theo năm tháng, nhưng linh khí vẫn lưu lại. Linh Sương cảm nhận rõ luồng khí xoáy dưới lòng đất — âm hàn, nhưng xen lẫn linh lực mạnh đến rợn người.

“Ngươi từng đến đây chưa?” nàng hỏi.

“Chưa. Nhưng ta biết nơi này giam giữ thứ liên quan đến ta.”

“Liên quan đến ngươi?”

Hắn không đáp, chỉ khẽ chạm tay vào cửa đá. Một luồng sáng đỏ lóe lên, run rẩy như linh hồn đang giãy chết. Trên mặt cửa khắc hai dòng chữ run rẩy như máu:

“Máu mở cửa, hồn thức tỉnh.”

Không chần chừ, Tịch Vân cắn ngón tay, nhỏ một giọt máu lên khe khắc. Cửa tháp chấn động. Một tiếng “rầm” vang lên, đất đá rơi, sương dày cuộn xoáy.

Cửa mở.

Bên trong, không phải là tháp đá trống rỗng mà là một không gian khác – như một thế giới thu nhỏ. Không khí loãng, ánh sáng yếu, và trên bệ giữa tháp, có một cột tinh thể trong suốt, bên trong phong ấn một vật trông như bông hoa đỏ đang khô héo.

Ánh sáng huyết nguyệt lọt qua khe tháp, rọi lên đó, khiến bông hoa bừng sáng.

Tịch Vân nhìn không chớp mắt.

“Đó là gì?” Linh Sương hỏi, giọng nhỏ đến nỗi gần như tan trong gió.

“Là Huyết Liên — linh vật từng thuộc về ta.”

“Ngươi từng… sở hữu nó?”

“Không.” – hắn khẽ đáp, ánh mắt sâu thẳm – “Là nó thuộc về linh hồn của ta.”

Đúng lúc ấy, một luồng sáng đỏ khác phát ra từ mặt đất, chạm vào trán Linh Sương. Nàng sững lại, thân thể run rẩy, mắt chuyển dần từ đen sang đỏ sẫm.

“Linh Sương!” – Tịch Vân quát, định chạy đến, nhưng một lực vô hình đẩy bật hắn ra xa.

Nàng đứng giữa trung tâm pháp trận, tóc tung bay, y phục phấp phới. Ánh huyết nguyệt rơi trên người nàng, như một ngọn lửa đang thiêu đốt từng tấc da thịt.

Từ lòng đất vang lên giọng nói xa xăm, nữ, trong nhưng lạnh như kim loại:

“Rốt cuộc… ngươi cũng đến, Ma Tôn.”

“Ngươi là ai?” – Tịch Vân nắm chặt kiếm, gầm thấp.

“Là người ngươi đã từng phong ấn – ba trăm năm trước.”

“Ba trăm năm…?” – hắn khựng lại, mày nhíu chặt.

Ánh sáng quanh Linh Sương càng mạnh, dần tạo thành hình ảnh — một nữ nhân mặc chiến giáp đỏ, tóc dài, tay cầm kiếm, ánh mắt như bão tố. Gương mặt đó… chính là Linh Sương, nhưng dữ dội và tàn nhẫn hơn hẳn.

“Không thể nào…” – hắn lùi lại nửa bước.

Giọng nữ ấy lại vang lên, lần này là từ môi Linh Sương:

“Không nhận ra ta sao? Huyết Liên Thánh Nữ – kẻ từng đối đầu với ngươi trong đại chiến Chính – Tà.”

Không khí như ngưng đọng.

Linh Sương – hay đúng hơn, người trong nàng – mỉm cười, nhưng trong ánh mắt ấy không còn hiền hòa, chỉ có sát khí lạnh buốt.

“Ngươi tưởng ngươi thắng. Ngươi tưởng phong ấn ta là xong. Nhưng chính tay ngươi đã cứu ta, đã giải phong ấn cho ta, khi ngươi nhỏ máu mở cửa này.”

Tịch Vân lùi thêm một bước. Hắn nhìn nàng, ánh mắt rối loạn. “Không thể… Linh Sương không thể là ngươi!”

“Linh Sương?” – nụ cười nơi môi nàng khẽ cong. “Cái tên đó chỉ là vỏ bọc. Khi ta bị phong ấn, ta tách linh hồn, ẩn vào thân xác của một đứa bé… là nàng ấy.”

Trái tim Tịch Vân như bị bóp nghẹt.

Những ký ức thoáng hiện: lúc hắn cứu nàng dưới vực, lúc nàng tỉnh trong Vô Ngân Cung, lúc nàng mất trí nhớ, khi nàng tập thổi tiêu… Tất cả đều có lý do.

Hắn khàn giọng: “Vậy… từ đầu, tất cả chỉ là kế hoạch?”

Nàng – hay là Huyết Liên Thánh Nữ – nhìn hắn, ánh mắt thoáng chùng xuống: “Không. Ít nhất… phần nàng ấy không biết gì cả.”

“Phần nàng ấy?”

“Ta và nàng chia sẻ thân xác. Một khi huyết nguyệt trỗi dậy, phong ấn tan, ta sẽ hoàn toàn chiếm lấy thân thể này.”

“Còn nàng?”

“Linh hồn nàng sẽ biến mất.”

Câu nói như nhát đao xuyên thẳng tim Tịch Vân.

Một cơn gió mạnh nổi lên. Cột tinh thể giữa tháp bắt đầu nứt. Máu từ dưới đất trồi lên, cuộn xoáy quanh họ, mùi tanh xộc thẳng vào phổi.

“Dừng lại!” – Tịch Vân hét, định lao đến, nhưng bị một luồng khí đỏ đánh bật.

Hắn phun máu, quỳ một gối.

Linh Sương – hay Thánh Nữ – nhìn hắn, ánh mắt đan xen giữa hai sắc: một đỏ rực, một trong veo như nước. Giọng nàng đột ngột thay đổi, trở lại dịu dàng: “Tịch Vân… ta… là Linh Sương…”

“Ngươi… còn nhớ ta?”

“Có… nhưng đau quá… Có thứ gì đó trong ta muốn giết ngươi…”

Hắn lập tức đứng dậy, vận linh lực, nắm chặt chuôi kiếm. “Nghe ta! Ngươi phải kháng lại nó! Đừng để nó điều khiển!”

“Không… ta không thể…”

Giọng nàng vỡ ra trong nước mắt. Bàn tay nàng siết chặt, máu từ móng tay chảy xuống.

“Ta không muốn làm ngươi tổn thương… nhưng nếu ta không ra tay, ta sẽ bị nó nuốt mất…”

Nói rồi, nàng rút kiếm – thanh kiếm đỏ máu hiện ra từ trong không khí. Kiếm khí rực như lửa, khiến mặt đất nứt toác.

“Ngươi muốn đánh ta sao?”

“Ta… không muốn! Nhưng ta phải!”

Tịch Vân bước đến, đặt tay lên vai nàng. “Nếu ngươi muốn đánh, thì ta sẽ không tránh. Nhưng ta sẽ không giết ngươi.”

“Ngươi ngốc!” – nàng hét, nước mắt hòa trong máu, kiếm vung lên.

Ánh sáng đỏ và đen giao nhau, nổ tung giữa đêm huyết nguyệt. Tiếng nổ khiến cả tháp cổ rung chuyển.

Cuộc chiến diễn ra giữa hai người từng cùng nhau thổi khúc tiêu trong sương. Giờ, họ là địch thủ, mỗi chiêu đều mang theo tuyệt vọng.

Mỗi lần kiếm nàng chém tới, hắn chỉ đỡ, không phản công. Hắn để máu mình chảy, nhưng ánh mắt vẫn kiên định.

“Ngươi sẽ chết mất!” – nàng gào lên.

“Nếu chết… ta cũng muốn chết trước khi ngươi bị nuốt trọn.”

“Đừng nói nữa!” – nàng bịt tai, nhưng máu trong mắt càng đỏ, giọng Thánh Nữ lại vang lên: “Vô ích thôi! Huyết Liên đã sống lại! Ngươi không thể cứu nàng!”

“Ta có thể.” – Tịch Vân khẽ đáp, rồi đâm kiếm xuống đất, tung ấn pháp. Linh lực đen từ cơ thể hắn tỏa ra, bao lấy cả tháp.

Một trận pháp hình bát quái xuất hiện, sáng lên trong đêm.

“Đây là…?”

“Phong Ma Ấn – ta từng dùng để giam chính ngươi.”

“Ngươi muốn chết cùng ta sao?” – giọng Thánh Nữ rít lên, pha lẫn tiếng cười điên cuồng.

“Không. Ta chỉ muốn cứu nàng ấy.”

Ánh sáng bùng nổ. Toàn bộ linh lực trong người hắn dồn vào trận pháp. Gió xoáy, đất nứt, máu bay tứ phía. Linh Sương hét lên, thân thể run rẩy dữ dội. Hai nguồn linh hồn trong nàng va chạm, giằng xé.

“Tịch Vân!” – giọng nàng vang lên xen lẫn trong tiếng gió – “Đừng… nếu ngươi phong ấn ta, ngươi cũng sẽ bị hút vào!”

“Không sao.”

“Ngươi điên rồi sao?!”

“Ta không điên.” – hắn nhìn nàng, đôi mắt đầy bình yên – “Ta chỉ không muốn mất ngươi thêm lần nào nữa.”

Một luồng sáng trắng bùng lên, rồi tối sầm.

Khi mọi thứ lắng xuống, gió ngừng thổi. Tháp cổ sụp đổ một phần, cát bụi rơi như mưa. Trên đất, Linh Sương nằm bất động.

Tịch Vân bước đến, máu từ khóe môi hắn rỉ ra, nhưng ánh mắt vẫn sáng. Hắn quỳ xuống, chạm vào má nàng.

“Ngươi nghe ta không?”

Không có đáp lại.

Một giọt lệ rơi xuống môi nàng. Hắn khẽ mỉm cười, nói khẽ: “Ta đã giữ lời. Dù là Huyết Liên hay Linh Sương, ta cũng sẽ không bỏ rơi ngươi.”

Trên trời, huyết nguyệt dần nhạt, chuyển sang sắc trắng xám.

Trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt Linh Sương khẽ mở. Ánh nhìn trong veo, không còn đỏ.

“Tịch… Vân…”

“Là ngươi sao?”

“Ừ… Là ta…”

Nàng cười yếu ớt, rồi ngất đi trong vòng tay hắn.

Tịch Vân nhìn nàng, khẽ nói: “Đêm huyết nguyệt qua rồi… nhưng giông tố chưa hết.”

Hắn bế nàng lên, rời khỏi tháp cổ đang sụp đổ, bước vào màn sương mờ, phía sau là tàn tích đỏ như máu – nơi hắn phát hiện ra sự thật mà có lẽ cả đời này, hắn không bao giờ muốn tin.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×