Cú sốc từ những dòng chữ trong "Giang Hồ Dị Văn Lục" khiến Thượng Quan Tuyết choáng váng mất một lúc lâu. Nàng ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo của Tàng Kinh Các, tâm trí trống rỗng. Hoán đổi linh hồn… Chuyện hoang đường như vậy lại có thể là sự thật. Điều đó giải thích cho tất cả: sự thay đổi tính cách, sự xa lạ trong ánh mắt, những thói quen đảo lộn. Người đang ngồi trên ngôi vị minh chủ, người đang nắm trong tay quyền lực tối cao của chính đạo, lại chính là đại ma đầu Dạ Ảnh!
Còn Hành ca của nàng, Lãnh Thiên Hành thật sự, giờ này đang ở đâu? Nàng nghĩ đến cảnh tượng được thuật lại: Dạ Ảnh đã bị "Minh chủ" đánh trọng thương và bắt giữ. Lẽ nào… lẽ nào Hành ca của nàng đang bị giam cầm trong chính hang ổ của Hắc Ám Lâu, trong thân xác của kẻ thù?
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng nàng. Nàng không dám tưởng tượng chàng đang phải trải qua những gì. Nỗi sợ hãi nhanh chóng qua đi, nhường chỗ cho một sự quyết tâm sắt đá. Nàng không thể gục ngã. Nàng là người duy nhất biết được sự thật này. Nàng phải cứu chàng.
Nhưng cứu bằng cách nào? Đi thẳng đến trước mặt "Lãnh Thiên Hành" để vạch trần y? Nàng sẽ chết ngay lập tức mà không ai tin lời nàng. Hơn nữa, điều đó sẽ đẩy Lãnh Thiên Hành thật sự vào chỗ chết. Dạ Ảnh sẽ không bao giờ để cho một mối nguy như vậy tồn tại.
Thượng Quan Tuyết hít một hơi thật sâu, ép mình phải bình tĩnh. Nàng cần một kế hoạch, một nước cờ thật cẩn trọng. Kẻ thù của nàng bây giờ không chỉ là một tên sát thủ, mà là một kẻ xảo quyệt đang đội lốt minh chủ võ lâm, nắm trong tay quyền lực và sự tin tưởng của cả thiên hạ. Nàng chỉ có một mình.
Nàng cẩn thận đặt cuốn sách trở lại vị trí cũ, xóa đi mọi dấu vết mình đã ở đây. Nàng biết, từ giờ phút này, mỗi hành động của nàng đều phải được che giấu một cách hoàn hảo.
Trở về phòng, nàng suy nghĩ suốt một đêm. Nàng không thể đối đầu trực diện, vậy thì phải hành động trong bóng tối. Nàng cần đồng minh. Nhưng có thể tin tưởng ai vào lúc này? Cha nàng, Thượng Quan trưởng lão, là người đầu tiên nàng nghĩ đến. Nhưng ông là người chính trực, nóng nảy, nếu biết chuyện có thể sẽ hành động lỗ mãng. Còn những người khác? Mộ Dung trưởng lão? Ông ta tuy chống đối "Minh chủ" nhưng lại là kẻ tư lợi, không đáng tin.
Cuối cùng, nàng nhận ra, người duy nhất nàng có thể tin tưởng lúc này lại chính là những người đang bị "Minh chủ" ghét bỏ và đẩy ra rìa. Phe của Mộ Dung trưởng lão. Nàng không tin Mộ Dung, nhưng nàng có thể lợi dụng ông ta.
Ngày hôm sau, Thượng Quan Tuyết cố tình "tình cờ" gặp Mộ Dung trưởng lão trong một hoa viên. Nàng vẫn giữ vẻ mặt ngây thơ, buồn bã của một vị hôn thê đang lo lắng cho chồng.
"Mộ Dung bá bá," nàng khẽ chào.
"Ồ, Tuyết nhi," Mộ Dung trưởng lão đáp lại, vẻ mặt tươi cười nhưng trong lòng đầy tính toán. "Sao cháu lại có vẻ ưu tư vậy? Minh chủ anh hùng cái thế, đánh bại cả Dạ Ảnh, cháu nên vui mừng mới phải."
Thượng Quan Tuyết thở dài một tiếng, giọng đầy vẻ lo âu. "Cháu lo lắm bá bá ạ. Từ sau trận chiến ở Thiên Sơn trở về, Hành ca thay đổi rất nhiều. Chàng trở nên lạnh lùng, độc đoán. Cháu sợ… cháu sợ trận chiến đó đã làm chàng bị nội thương, ảnh hưởng đến tâm tính."
Nàng cố tình nói ra những lời này. Đây là một mũi tên trúng hai đích. Thứ nhất, nó gieo vào lòng Mộ Dung trưởng lão một lý do "hợp lý" cho sự thay đổi của Lãnh Thiên Hành, khiến ông ta không nghi ngờ về hướng khác. Thứ hai, nó khơi gợi sự đồng cảm và tham vọng của ông ta.
Quả nhiên, Mộ Dung trưởng lão lập tức tỏ vẻ quan tâm. "Ồ? Có chuyện đó sao? Minh chủ tuổi trẻ tài cao, nhưng cũng quá mức hiếu thắng. Trận chiến với đại ma đầu như Dạ Ảnh chắc chắn đã khiến chàng phải trả một cái giá không nhỏ."
Thượng Quan Tuyết tiếp tục, giọng như sắp khóc: "Cháu rất sợ. Nhất là quyết định thành lập đội quân 'Trảm Tà' và thâu tóm quyền lực của các phái. Đó hoàn toàn không phải là tác phong của Hành ca trước đây. Cháu sợ chàng bị quyền lực làm mờ mắt, sẽ đưa Chính Dương Minh đến con đường sai lầm. Mộ Dung bá bá là bậc trưởng bối đức cao vọng trọng, xin bá bá hãy khuyên can chàng giúp cháu."
Mộ Dung trưởng lão nghe vậy, trong lòng mừng thầm. Hóa ra ngay cả vị hôn thê của Lãnh Thiên Hành cũng nhận thấy sự bất thường. Ông ta vờ an ủi: "Cháu đừng lo. Việc này liên quan đến an nguy của cả võ lâm, lão phu nhất định sẽ không ngồi yên. Cháu cứ yên tâm."
Cuộc nói chuyện kết thúc. Thượng Quan Tuyết biết, nàng đã gieo được hạt giống nghi ngờ đầu tiên vào đúng mảnh đất cần gieo. Mộ Dung trưởng lão và những người cùng phe với ông ta chắc chắn sẽ bắt đầu để ý và tìm cách gây khó dễ cho "Minh chủ". Điều đó sẽ khiến Dạ Ảnh bận rộn đối phó, không có thời gian để thực hiện những kế hoạch thâm độc khác, đồng thời cũng tạo ra cơ hội cho nàng hành động.
Đó là nước cờ đầu tiên của nàng. Một nước cờ nhỏ bé, nguy hiểm, nhưng là tất cả những gì nàng có thể làm lúc này.
Đêm đó, nàng bí mật viết một lá thư, không đề tên người gửi hay người nhận. Trong thư, nàng chỉ viết một câu duy nhất: "Bạch y đã hóa hắc y, muốn tìm quân tử, phải vào hang cọp." Nàng dùng một con bồ câu không có dấu hiệu của Chính Dương Minh, thả nó bay về phía Tây – hướng của Vô Ảnh Cốc.
Nàng không biết lá thư này có đến được tay người cần đến hay không. Nàng cũng không biết người đó có hiểu được hàm ý của nó không. Nhưng trong tuyệt vọng, đó là tia hy vọng duy nhất mà nàng có thể gửi gắm đi.