Vô Ảnh Cốc vẫn chìm trong bóng tối và sự tĩnh lặng chết chóc. Đã hơn mười ngày trôi qua, Lãnh Thiên Hành gần như đã quen với bóng tối, với không khí ẩm mốc và sự cô độc. Nỗi đau từ sự xung đột giữa linh hồn và thể xác đã giảm bớt. Chàng đã có thể miễn cưỡng điều khiển một luồng tà khí nhỏ bé trong kinh mạch, dù quá trình đó vẫn vô cùng khó khăn và ghê tởm.
Mỗi ngày, chàng đều kiên trì tìm cách phá giải huyệt đạo. Chàng biết thời gian không còn nhiều. Mỗi ngày Dạ Ảnh ở trên Chính Dương Sơn là một ngày võ lâm chính đạo tiến gần hơn đến bờ vực thẳm.
Vào một đêm khuya, khi chàng đang tập trung vận công, một tiếng "lộp cộp" rất nhỏ vang lên từ khe cửa đá. Tiếng động đó quá khác thường trong sự im lặng tuyệt đối của nhà lao, khiến chàng lập tức mở mắt, cảnh giác.
Một vật gì đó nhỏ nhỏ đã được ném vào.
Lãnh Thiên Hành cẩn thận bò đến gần. Đó là một viên đá nhỏ được bọc trong một mảnh vải. Chàng từ từ mở mảnh vải ra. Bên trong là một mẩu giấy được gấp lại cẩn thận. Tim chàng đập thình thịch. Ai? Ai lại gửi thứ này cho chàng, một "tù nhân" trong hang ổ của Hắc Ám Lâu?
Bàn tay chàng hơi run run khi mở mẩu giấy ra. Trong bóng tối gần như tuyệt đối, chàng phải căng mắt ra mới nhìn thấy những dòng chữ được viết bằng một loại mực đặc biệt có thể phát sáng lờ mờ.
"Bạch y đã hóa hắc y, muốn tìm quân tử, phải vào hang cọp."
Chỉ một câu duy nhất.
Lãnh Thiên Hành sững người. Nét chữ này… dù người viết đã cố tình thay đổi, nhưng chàng vẫn nhận ra. Là nét chữ của Tuyết nhi! Không thể nào sai được!
"Bạch y đã hóa hắc y…" Chàng lẩm bẩm. Bạch y, là chỉ chàng. Hắc y, là chỉ Dạ Ảnh. Câu này có nghĩa là… nàng đã biết? Nàng đã biết được sự thật về việc hoán đổi linh hồn? Làm sao có thể?
"Muốn tìm quân tử, phải vào hang cọp." Quân tử là chàng. Hang cọp chính là Vô Ảnh Cốc này. Nàng đang nói với chàng rằng, nàng biết chàng đang ở đây!
Một luồng hơi ấm đột nhiên lan tỏa khắp cơ thể lạnh lẽo của Lãnh Thiên Hành, xua tan đi sự tuyệt vọng đã đeo bám chàng suốt những ngày qua. Nàng biết rồi. Nàng đang ở bên ngoài, tìm cách cứu chàng. Chàng không còn đơn độc nữa!
Nhưng làm sao lá thư này lại vào được đây? Hắc Ám Lâu canh phòng cẩn mật, một con ruồi cũng khó lòng lọt qua. Người đưa thư chắc chắn không phải người thường. Là ai đã giúp nàng?
Dù trong lòng còn vô vàn câu hỏi, nhưng đây là tín hiệu tốt lành đầu tiên mà chàng nhận được kể từ sau bi kịch. Nó tiếp thêm cho chàng một sức mạnh tinh thần to lớn. Chàng cẩn thận cất mẩu giấy vào trong áo, rồi tiếp tục ngồi xuống đả tọa. Lần này, sự quyết tâm trong chàng còn mạnh mẽ hơn gấp bội. Chàng phải nhanh chóng thoát ra khỏi đây!
Trong khi đó, tại một sảnh đường khác trong Vô Ảnh Cốc, Huyễn Y đang quỳ trước một bóng đen. Đó không phải Dạ Ảnh, mà là một trong ba vị hộ pháp còn lại, Xà Ảnh, một kẻ có thân hình gầy gò, chuyên về ám sát và do thám.
"Ngươi nói sao? Có một con bồ câu lạ bay vào cốc?" Huyễn Y hỏi, giọng đầy nghi ngờ.
Xà Ảnh đáp, giọng a dua: "Đúng vậy. Nó bay rất lạ, dường như đã được huấn luyện đặc biệt để tránh các chốt canh của chúng ta. Thuộc hạ thấy lạ nên đã bắn hạ nó. Trên chân nó có buộc một lá thư."
Hắn đưa lá thư cho Huyễn Y.
Huyễn Y mở ra xem. Nàng đọc đi đọc lại câu "Bạch y đã hóa hắc y, muốn tìm quân tử, phải vào hang cọp." Nàng nhíu mày suy nghĩ. Câu này có ý nghĩa gì? "Bạch y" chắc chắn là chỉ Lãnh Thiên Hành. "Hắc y" là Lâu chủ. Bạch y hóa hắc y? Lẽ nào Lãnh Thiên Hành đã quy thuận Hắc Ám Lâu? Vô lý.
"Muốn tìm quân tử, phải vào hang cọp." Quân tử ở đây là ai? Lãnh Thiên Hành? Ai lại muốn tìm hắn? Và tại sao lại gửi thư vào đây?
Huyễn Y là người đa nghi và cẩn trọng. Nàng cảm thấy lá thư này ẩn chứa một bí mật nào đó.
"Chuyện này, có nên bẩm báo với Lâu chủ không?" Xà Ảnh hỏi.
Huyễn Y trầm ngâm. Lâu chủ hiện đang ở trên Chính Dương Sơn, đóng giả Lãnh Thiên Hành. Việc liên lạc rất khó khăn và nguy hiểm, có thể làm bại lộ kế hoạch lớn. Hơn nữa, đây chỉ là một lá thư với nội dung khó hiểu, có thể chỉ là trò đùa của ai đó. Nếu làm phiền Lâu chủ vì một chuyện nhỏ nhặt, có thể sẽ bị trách phạt.
Sau một hồi suy nghĩ, nàng quyết định. "Không cần. Lâu chủ đang có việc đại sự, không thể bị phân tâm. Có lẽ chỉ là một kẻ nào đó ngưỡng mộ Lãnh Thiên Hành, muốn thử vào đây cứu hắn mà thôi. Cứ mặc kệ chúng."
Nàng nói tiếp: "Nhưng để đề phòng, ngươi hãy tăng cường canh gác khu nhà lao. Không được để xảy ra bất kỳ sai sót nào. Tên tù nhân đó rất quan trọng."
"Thuộc hạ đã rõ." Xà Ảnh lui ra.
Huyễn Y nhìn lại lá thư một lần nữa, rồi vo viên nó lại, ném vào ngọn đèn gần đó. Mẩu giấy bùng lên rồi nhanh chóng hóa thành tro bụi. Nàng không hề biết rằng, quyết định tự mãn và chủ quan của mình vừa bỏ qua một manh mối quan trọng nhất, một manh mối có thể thay đổi toàn bộ cục diện.
Nàng cũng không biết rằng, người đưa thư không phải là người của Thượng Quan Tuyết, mà chính là một trong những sát thủ dưới trướng Xà Ảnh. Hắn đã bí mật nhận lá thư từ một người lạ mặt ở bên ngoài, đổi lại một số vàng rất lớn. Lòng tham đã khiến hắn phản bội. Và lá thư hắn đưa cho Huyễn Y, chỉ là một bản sao.
Bản gốc, đã được hắn ta ném vào nhà lao của Lãnh Thiên Hành theo đúng chỉ dẫn.