huyết nguyệt song hồn

Chương 9: Nhà Tù


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đã năm ngày trôi qua kể từ đại hội võ lâm. Năm ngày Lãnh Thiên Hành sống trong địa ngục.

Nhà lao bằng đá lạnh lẽo và ẩm ướt. Mỗi ngày, có người đưa thức ăn và nước uống qua một khe nhỏ dưới cửa, nhưng tuyệt nhiên không một lời nói, không một âm thanh. Chàng bị giam cầm trong sự cô độc và bóng tối tuyệt đối. Thân thể của Dạ Ảnh yếu đi trông thấy. Tà khí hắc ám và linh hồn chính trực của chàng liên tục bài xích lẫn nhau, giống như hai con mãnh thú cắn xé trong một chiếc lồng chật hẹp, khiến chàng lúc nào cũng trong trạng thái đau đớn, mệt mỏi.

Nhưng ý chí của Lãnh Thiên Hành chưa bao giờ bị dập tắt. Chàng là Minh chủ võ lâm, là Quân Tử Kiếm, chàng không thể gục ngã ở một nơi như thế này.

Mỗi ngày, chàng dành phần lớn thời gian để ngồi đả tọa. Chàng không cố gắng dùng chính khí của mình để xua đuổi tà khí một cách vô vọng nữa. Thay vào đó, chàng làm một việc mà trước đây có nằm mơ chàng cũng không bao giờ nghĩ tới: chàng bắt đầu quan sát và phân tích dòng chảy của luồng nội công tà đạo này. Chàng nhận ra, dù bản chất của nó là hủy diệt và hỗn loạn, nó vẫn tuân theo một quy luật vận hành riêng trong kinh mạch. Nó giống như một dòng lũ hung tợn, không thể chặn đứng, nhưng có thể tìm cách nương theo sức mạnh của nó.

Đó là một quá trình cực kỳ đau đớn và nguy hiểm. Vài lần, chàng suýt bị tẩu hỏa nhập ma, tà khí xâm nhập tâm trí khiến những ảo ảnh tàn bạo nhất hiện lên. Nhưng chàng vẫn nghiến răng chịu đựng.

Vào ngày thứ năm, khi đang chìm trong trạng thái thiền định sâu, chàng đột nhiên cảm nhận được một sự thay đổi nhỏ. Một tia chính khí nhỏ nhoi, tinh khiết của Chính Dương Thần Công, sau nhiều ngày bị dồn ép, đã không còn đối đầu trực diện nữa, mà khẽ lách vào một khe hở trong dòng chảy của tà khí. Nó không bị tiêu diệt, mà giống như một con cá nhỏ bơi lội trong một dòng sông hung dữ.

Một tia hy vọng loé lên.

Lãnh Thiên Hành mừng như điên. Dù chỉ là một bước tiến rất nhỏ, không đủ để phá giải huyệt đạo, nhưng nó chứng tỏ con đường chàng chọn là đúng. Chàng đã tìm ra cách để linh hồn và thể xác này "chung sống" tạm thời. Chàng có thể sống sót. Và chỉ cần còn sống, chàng nhất định sẽ có ngày thoát ra khỏi đây.


Trong khi Lãnh Thiên Hành tìm thấy hy vọng trong bóng tối, thì Dạ Ảnh lại cảm thấy ngột ngạt trong ánh sáng.

Năm ngày qua, y đã hoàn toàn nắm trong tay quyền lực tối cao của Chính Dương Minh. Đội quân "Trảm Tà" đã được thành lập, quy tụ những tinh anh của các môn phái. Dưới danh nghĩa của Lãnh Thiên Hành, y ra những mệnh lệnh không ai dám làm trái, sắp xếp lại nhân sự, đưa những kẻ thân tín của mình (đã cải trang) vào những vị trí quan trọng, đồng thời đẩy phe Mộ Dung trưởng lão ra khỏi trung tâm quyền lực. Y tỏ ra là một nhà lãnh đạo quyết đoán, hiệu quả và đầy uy nghiêm, khiến uy danh của "Minh chủ" ngày một lên cao.

Nhưng không ai biết, mỗi đêm, khi trở về thư phòng, y lại phải trải qua một cuộc chiến khác. Luồng chính khí trong cơ thể Lãnh Thiên Hành quá mạnh mẽ. Nó giống như một mặt trời nhỏ trong cơ thể, liên tục tỏa ra hơi ấm, cố gắng "thanh tẩy" linh hồn y. Cảm giác đó đối với Dạ Ảnh còn khó chịu hơn cả cực hình. Y phải dùng phần lớn tinh lực để áp chế nó, để duy trì sự lạnh lùng, tàn độc trong tâm trí.

Hơn nữa, y phải sống cuộc đời của Lãnh Thiên Hành. Y phải đọc những cuốn sách mà Lãnh Thiên Hành đọc, phải luyện những bộ kiếm pháp mà Lãnh Thiên Hành luyện, phải bắt chước từng nét chữ của Lãnh Thiên Hành. Đó là một vai diễn đòi hỏi sự tập trung tuyệt đối. Một sơ hở nhỏ cũng có thể khiến y bại lộ. Y đang ở trong một nhà tù còn kiên cố hơn cả nhà lao bằng đá: nhà tù của một thân phận khác.


Và người cai ngục của nhà tù đó, một cách vô tình, lại chính là Thượng Quan Tuyết.

Nàng không bỏ qua bất kỳ chi tiết bất thường nào.

Năm ngày qua, "Hành ca" của nàng chưa một lần cùng nàng đi dạo dưới trăng như trước đây. Chàng luôn tìm cớ bận việc công để tránh những lúc chỉ có hai người. Chàng không còn uống trà hoa cúc mà nàng pha, mà chuyển sang loại trà đắng ngắt. Có lần, nàng vô tình nhắc lại một kỷ niệm thời thơ ấu của hai người, chàng đã sững lại một giây rồi trả lời sai hoàn toàn.

Và điều đáng sợ nhất, là ánh mắt. Ánh mắt chàng khi nhìn nàng vẫn cố tỏ ra dịu dàng, nhưng sâu trong đó, nàng không còn thấy hình bóng của mình nữa, mà chỉ là một sự xa lạ, lạnh lùng và dò xét.

Trực giác của một nữ nhân, và sự thông minh của Thượng Quan Tuyết, cho nàng biết rằng, người đàn ông trước mặt nàng, không còn là vị hôn phu mà nàng yêu thương nữa.

Nhưng chuyện gì đã xảy ra? Tẩu hỏa nhập ma? Bị trúng một loại cổ độc kỳ lạ?

Nàng không dám hỏi thẳng. Nàng biết "Minh chủ" hiện tại rất đáng sợ. Nàng quyết định tự mình tìm ra câu trả lời. Nàng bắt đầu dành thời gian ở Tàng Kinh Các của Chính Dương Minh, nơi lưu giữ vô số điển tịch võ học và những ghi chép kỳ lạ trong giang hồ. Nàng đọc tất cả những cuốn sách nói về các chứng bệnh lạ, về cách tà khí nhập thể, về những lời nguyền cổ xưa.

Vào một buổi chiều, khi đang tìm kiếm trong một góc khuất và đầy bụi bặm, nàng tìm thấy một cuốn sách da dê cũ nát có tựa đề "Giang Hồ Dị Văn Lục". Lật từng trang giấy đã ố vàng, nàng chợt khựng lại ở một chương có tiêu đề: "Thần Vật Vấn Mệnh và Lời Nguyền Song Hồn Đảo Nghịch".

Nội dung trong đó ghi lại một truyền thuyết hoang đường: Vào đêm Huyết Nguyệt trăm năm có một, nếu máu của hai kẻ có vận mệnh hoàn toàn đối nghịch cùng thấm lên cặp ngọc bội Vấn Mệnh, một lời nguyền khủng khiếp sẽ xảy ra. Linh hồn của hai người họ sẽ bị tráo đổi cho nhau, bị giam cầm trong thể xác của kẻ thù.

Bàn tay cầm sách của Thượng Quan Tuyết run lên bần bật. Cuốn sách rơi xuống đất. Thiên Sơn... Đêm Huyết Nguyệt... Trận quyết chiến giữa Lãnh Thiên Hành và Dạ Ảnh...

Tất cả những mảnh ghép rời rạc đột nhiên hợp lại thành một bức tranh duy nhất, một sự thật kinh hoàng đến mức không thể tin nổi.

Nàng đưa tay lên che miệng, đôi mắt mở to, ngập tràn sự hoảng loạn và sợ hãi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×